Tôi Bên Cạnh Hai Nam Thần

Chương 15

Sau khi người cố vấn gửi một bài viết cho SCI, tôi thuận lợi có thể bảo vệ nghiên cứu với tư cách là tác giả thứ hai.

Đương nhiên đây chỉ là khởi đầu, tôi và thầy giáo nghiên cứu chế tạo đặc sản mộc nhĩ giao cho Lương Sơ bán. Lương Sơ vì thế đã chuyên môn làm một công ty thương hiệu bán nông sản, đầu tư một ít tiền xây dựng nhà máy, cuối cùng anh ta giao những công việc này cho Lương Ký.

Lương Ký không còn là thiếu niên ăn chơi và cáu kỉnh trước kia nữa, cậu ta rất nghiêm túc làm những việc này, phê duyệt, chọn địa điểm, liên hệ với khách hàng, cậu ta đều làm.

Lương Ký nói với tôi, cuối cùng cậu ta cũng có thể làm hậu phương của tôi, sau này tôi có sản phẩm nông nghiệp gì khi nghiên cứu và phát triển cũng có thể giao cho cậu ta bán, cậu ta sẽ chia lợi nhuận cho tôi.

Tôi hỏi cậu ta: "Tại sao cậu làm điều đó."

Lương Ký nói: "Cậu còn nhớ cậu đã đọc hoàng tử bé cho tôi không?"

Tôi nhớ, nhớ rất rõ. Khi mắt cậu ta vẫn chưa thể nhìn thấy, vào một buổi chiều yên tĩnh, gió buổi trưa tung rèm lên, chúng tôi ngồi cạnh nhau trên thảm. Tôi cầm cuốn sách, cậu ta ngồi bên cạnh tôi lặng lẽ lắng nghe.

[Chỉ có dụng tâm mới có thể thấy rõ. Những thứ quan trọng không thể nhìn thấy bằng mắt.]

"Cậu dành thời gian cho hoa hồng của mình, mới có thể làm cho hoa hồng của cậu trở nên quan trọng."

Tôi nhớ khi tôi đọc đoạn văn này, Lương Ký lăn lộn trên thảm lắc lư bắp chân hỏi tôi: "Cậu sấy tóc cho tôi, tắm cho tôi, đọc sách cho tôi, vì tôi tốn thời gian, tôi là hoa hồng của cậu sao?"

Tôi nhớ lúc đó tôi rất nghiêm túc nói với Lương Ký: "Dựa trên giá trị và triển vọng phát triển của hoa hồng, tôi cảm thấy cậu không thể so sánh với hoa hồng."

Lúc đó Lương Ký dùng lòng bàn tay vỗ vào cuốn sách.

Hiện tại, Lương Ký đứng trước mặt tôi, cao ngất như cây tùng, ánh mắt sắc bén, không giống như chó con từng thích làm nũng giận dỗi.

"Nhưng mà không sao, về sau tôi có vô số thời gian để cho cậu cảm nhận được." – Lương Ký nở một nụ cười rạng rỡ, vươn tay về phía tôi.

Tôi không nắm lấy tay cậu ta, chỉ lặng lẽ nhìn cậu ta.

Khi tôi chuẩn bị xoay người rời đi, Lương Ký đột nhiên gọi tôi lại, cậu ta dường như do dự rất lâu rồi mới nói: "Lúc anh trai tôi tiễn cậu đi là muốn lấy lui làm tiến."

“Anh ấy luôn am hiểu mưu đồ và công tâm. Tối hôm đó, sau khi về nhà, tôi nghẹn ngào vốn định cãi nhau với anh ấy một trận, nhưng anh ấy uống một ít rượu, nói với tôi..."

Thật ra tôi có thể cảm nhận được, so với Lương Ký thì Lương Sơ thông minh hơn rất nhiều, anh ta biết dụ dỗ từng bước, vẽ cạm bẫy cho tôi để tôi nhảy vào, nhưng sau ngày đó, anh ấy không còn đào bẫy tôi nữa.

"Anh ấy nói, là cậu đã thuần phục anh ấy."

Gió trưa thổi mạnh, thổi bay mái tóc của tôi.

Nghĩ đi nghĩ lại, tại sao anh ta lại gửi Lương Ký đến gần tôi? Anh ta để Lương Ký đến đối ứng với công việc của tôi.

Tôi nổi giận đùng đùng gọi điện thoại cho Lương Sơ, hỏi anh ta rốt cuộc muốn làm gì, tác hợp tôi và Lương Ký sao? Điều đó là không thể.

Ở đầu dây bên kia, giọng Lương Sơ lịch sự ôn thuận.

Anh ta dường như mỉm cười.

"Em cùng Lương Ký dù sao cũng có nhiều năm tình cảm, thằng bé ở bên cạnh em càng dễ dàng chăm sóc em."

“Nếu tôi chăm sóc em, em sẽ cảnh giác.”

"Cho tới bây giờ, tôi chưa từng nghĩ tới chuyện em sẽ tiếp nhận tôi hay là nó."

“Tôi biết kết thúc cuộc hành trình của em cũng không phải là tình yêu và hôn nhân."

"Nhưng mà Quân Quân, em không thể ngăn cản tôi chờ em."

“Tôi sẽ làm tất cả mọi việc và chờ em ngay đó. Tôi không có cách có được em, nhưng tôi có thể đợi em."

Đặt điện thoại xuống, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ngoài cửa sổ lại là một mảnh đất rộng lớn trồng đầy hoa tulip, rực rỡ phóng khoáng, lan đến chân trời, tựa như đem cả bầu trời nhuộm thành màu cam.

Tôi nhớ tới buổi lễ sau khi nông sản ra thị trường, thầy hướng dẫn cùng Lương Sơ uống rượu.

Trong ấn tượng của tôi, Lương Sơ không uống rượu, nhưng ngày đó, sau khi thầy nhắc tới việc tôi cũng gửi một bài khoa học, anh ta đã uống rất nhiều rượu.

Sau khi say rượu, hai má anh ta ửng đỏ, hai hàng mi khẽ nhíu lại.

Thầy thuận miệng nhắc tới: "Nghe nói Quân Quân của chúng ta tiếp theo định nghiên cứu hoa tulip nở bốn mùa."

Lương Sơ liền phái người kéo tới rất nhiều l*иg kính trồng hoa tulip.

Anh ta bắt tay với người cố vấn một cách lịch sự và khiêm tốn, bày tỏ sự quan tâm và hỗ trợ của mình trong nghiên cứu khoa học, và hy vọng rằng người cố vấn sẽ chăm sóc tôi nhiều hơn.

Từ đầu đến cuối, anh ta đều kìm chế không nói với tôi một câu nào.

Chỉ là tôi nhìn thấy, ánh mắt của anh ta vẫn cẩn thận liếc tôi, khi tôi nhìn về phía anh ta, anh ta lại nhanh chóng dời ánh mắt.

Luôn luôn thành thạo, luôn luôn bình tĩnh và trầm ổn, không bao giờ nắm bắt được.

Nhưng lúc đi, anh ta vẫn không kiềm chế được, nói với tôi vài câu.

Anh ta nói: "Quân Quân, hiện tại em rất tốt, hãy tiếp tục đi về phía trước."

Anh ta nói: "Quân quân, gặp phải gập ghềnh thì có thể cân nhắc tìm tôi một chút, không tìm cũng không sao, tôi sẽ chủ động tìm em."

Cuối cùng, anh ta nói: "Thật sự xin lỗi, nếu lúc gặp nhau không ngại ngùng như vậy thì tốt rồi."

- Hoàn -