Tôi Bên Cạnh Hai Nam Thần

Chương 11

Sau khi trở về Lương gia, dường như cuộc sống cũng giống như trước kia, nhưng ba người chúng tôi đều biết có một cái gì đó đã thay đổi.

Tôi cũng không thể nói rõ nơi nào đã thay đổi, bởi vì tất cả bộ não của tôi đã được sử dụng cho nghiên cứu khoa học, người cố vấn đánh giá cao thiên phú và trí tuệ của tôi, có một dự án cốt lõi cho tôi tham gia.

Nhưng Lương Ký lại vô cùng để ý, sau khi tôi nhiều lần qua lại giữa phòng thí nghiệm và Lương gia, cậu ta tủi thân ôm lấy ngón tay cái của tôi hỏi: "Quân Quân, vì sao thời gian cậu ở bên tôi càng ngày càng ít, trước kia cậu rất kiên nhẫn đọc tiểu thuyết cho tôi, sấy tóc cho tôi, an ủi tôi. Nhưng bây giờ tôi không chủ động nhắc nhở cậu, cậu sẽ không làm."

Bởi vì tôi đang suy nghĩ về nghiên cứu khoa học…

"Lời nói của cậu cũng càng ngày càng ít."

Giọng nói của Lương Ký khàn khàn mệt mỏi, có vài phần ấm ức. Giống như bị tổn thương, cậu ta ngồi trên thảm ôm eo tôi, đặt đầu lên vai tôi, cọ xát.

Điều này khiến tôi cảm thấy khó chịu, tôi vặn vẹo vài lần, đẩy cậu ta ra.

Nhưng tôi rất nhanh nghĩ đến chuyện cậu ta là chủ của mình, đành tìm một cái cớ để chuồn đi: "Tôi đi xem Lương Sơ cần gì."

"Không được đi, về sau cậu chỉ được chăm sóc tôi, tôi sẽ nói với anh hai, kêu anh ấy tìm thêm người." – Tính khí bùng phát, Lương Ký liền không quan tâm điều gì nữa.

Lương Ký quyết định xong chuyện này liền mạnh mẽ đứng lên chạy ra khỏi phòng ngủ, cầm đèn bàn ném xuống phía dưới, sau đó hướng xuống dưới lầu hô: "Anh, về sau để Quân Quân chăm sóc em, bây giờ anh tìm người khác chăm sóc anh đi."

Thái độ của cậu ta ngang ngược, giống như nhận định anh trai tính tình luôn luôn tốt sẽ đồng ý tất cả yêu cầu của mình.

Tôi cũng đi ra ngoài, sợ đèn bàn đập phải Lương Sơ, kế hoạch kiếm đủ tiền sẽ rời đi của tôi… đập ch.ết Lương Sơ rồi, ai sẽ cho tôi tiền đây…

Tôi vịn lan can nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy Lương Sơ ngửa đầu nhìn bọn tôi, khuôn mặt điềm đạm anh tuấn không có một nụ cười, môi mỏng mím rất chặt.

"Không được.” – Anh ta nói.

"So với em, anh càng cần Quân Quân hơn." – Ánh mắt Lương Sơ dời về phía tôi, đôi môi mỏng của anh ta khẽ mở, lời nói lại giống như quả bom ném xuống nước, trong nháy mắt nổ tung từng trận.

Lương Ký trong nháy mắt nổi giận: "Anh, em muốn Quân Quân, anh chỉ què chân, qua một thời gian là được rồi, anh làm gì phải cướp với em. Từ nhỏ đến lớn không phải anh luôn nhường em sao? Giờ giống như lúc trước là được rồi. Nếu không phải lúc trước anh nói Quân Quân vì tiền thì em cũng sẽ không hung dữ cậu ấy, cậu ấy hiện tại cũng sẽ không lạnh nhạt với em như vậy.”

Lương Sơ không chú ý tới Lương Ký một chút nào, ánh mắt của anh ta thủy chung nhìn về phía tôi.

Lương Sơ ở nhà đều theo thói quen mặc áo sơ mi trắng, quần áo không có nếp nhăn nào. Anh ta cầm tấm chăn mới mà tôi đã mua cho anh ta, nheo mắt ngửa đầu nhìn tôi.

"Quân Quân cũng nghĩ như vậy sao? Chỉ chăm sóc một mình Lương Ký, để anh đi tìm người khác."

Nếu như chỉ có thể chăm sóc một người, như vậy tôi nhất định sẽ ưu tiên lựa chọn Lương Ký. Lương Ký tương đối dễ chăm sóc, cậu ta chỉ không nhìn thấy, không cần tôi ôm, đỡ phí sức lực hơn. Hơn nữa, nội tâm Lương Ký không nhiều điều như vậy, dễ nói chuyện.

Tôi thăm dò hỏi: "Vậy tiền lương sẽ giảm một nửa sao?"

Bàn tay cầm chăn của Lương Sơ chợt nắm chặt, trên chăn xuất hiện nếp gấp như sóng biển.

Trên mặt anh ta vẫn như cũ lộ ra ý cười nhẹ nhàng giữ lễ, không có bất kỳ sơ sẩy nào, chỉ là đôi mắt như nước mùa xuân kia có vài phần âm trầm.

"Đương nhiên sẽ trừ tiền lương, từ sáu vạn khấu trừ xuống một vạn."

"Không có việc gì, Quân Quân, tôi cho cậu tiền." – Lương Ký ghé vào tai tôi nói, hơi thở ấm áp phả lên mặt tôi, cậu ta làm nũng như một đứa trẻ.

"Lương Ký, theo anh được biết, em còn là một đứa trẻ chưa lớn, phải dựa vào anh trai. Xem ra em còn chưa biết anh làm việc không dễ dàng cỡ nào, không bằng anh đem thẻ ngân hàng của em niêm phong, em độc lập một chút thử xem?" – Giọng Lương Sơ khàn khàn.

Lương Ký rất tức giận, cậu ta thô lỗ vỗ lan can, nóng nảy: "Lương Sơ, anh uy hϊếp em? Có bản lĩnh thì anh cứ cắt, em đi đâu cũng đều kiếm được tiền nuôi được Quân Quân."

“Vậy thử xem." – Lương Sơ lạnh lùng nói.

Nhìn hai người ngày xưa từng là anh em thân thiết, hiện tại lại cãi nhau không thể hoà giải, tôi có chút buồn rầu, cái này không phải là không thể giải thích được sao?

Tính tình tôi thật thà, chuyện tình cảm tương đối chậm chạp, nhưng cũng có thể nhìn ra ham muốn chiếm hữu của Lương Ký đối với tôi. Lương Ký có thích tôi không?

Nếu đó là trước đây, tôi có thể sẽ cảm thấy hạnh phúc và hãnh diện, bởi vì hoàng tử trong trái tim tôi cuối cùng đã chọn tôi.

Nhưng hiện tại, tôi biết, Lương Ký cũng không phải thích tôi, chỉ là Thẩm Châu không chấp nhận, nên tôi là lựa chọn thứ hai của cậu ta mà thôi. Cậu ta quá sợ bị tổn thương một lần nữa, vì vậy mới dính lấy tôi, coi tôi là cọng rơm cứu mạng, hy vọng tôi sẽ luôn là nơi trú ẩn của trái tim cậu ta, có thể đáp lại tình yêu mãnh liệt của cậu ta.

Đây không phải là "người thiện lương đảm đang" mà thầy giáo đã nói sao?

Tôi nhất thời rơi vào trầm tư.

Cuối cùng, tôi quyết định không sử dụng cái đầu nhỏ của mình để suy nghĩ về điều gì khác ngoài nghiên cứu khoa học.

Làm việc thêm một tháng nữa tôi sẽ từ chức.