Tôi Bên Cạnh Hai Nam Thần

Chương 9

Sau 5 tháng làm việc, ba gọi cho tôi.

Ba nói rằng họ đã tìm thấy một nguồn thận phù hợp với mẹ, nhưng người hiến thận đòi 1 triệu. Tính cả 30 vạn làm phẫu thuật, tổng cộng cần 130 vạn. Tiền phẫu thuật có thể trả sau, nhưng bên hiến thận nói, khi nào đưa tiền ra thì cô ta mới hiến.

Ở đầu dây bên kia, ba tôi khóc.

Ông nói: "Quân Quân, ba đã tìm ngài Thẩm, ngài ấy nguyện ý cho ba mượn 30 vạn, ba lại mượn họ hàng 10 vạn, nhưng còn thiếu 60 vạn."

"Châu Châu nói con làm bảo mẫu cho người có tiền, con có thể cầu xin người có tiền một chút, mượn chút tiền."

“Mẹ con không đợi nổi đâu."

Mẹ cần thay thận, ba cũng đã làm đủ mọi cách, không đến đường cùng ông sẽ không mở miệng hỏi tôi, ông đã phải đi vay tiền của tất cả mọi người.

Có bệnh thì hốt hoảng đi khám, nhưng ba có nghĩ tới hay không, tôi chỉ là một bảo mẫu, làm sao người ta có thể nguyện ý cho tôi mượn tiền đây.

Tôi cầm điện thoại, rơi nước mắt, nhưng ba khăng khăng yêu cầu tôi cố gắng tìm họ để vay tiền.

Tôi không thể từ chối ba, cũng không có cách từ chối ông.

Tôi mở xem số dư thẻ ngân hàng, làm việc tại Lương gia 5 tháng, tôi kiếm được 30 vạn, vẫn thiếu 30 vạn nữa..

Sau khi gọi điện thoại, tôi bước ra khỏi phòng tắm, không ngừng nghĩ về những từ đó trong đầu.

Tôi nên nói như thế nào đây, nói với Lương Sơ rằng tôi xin tạm ứng tiền lương trước, anh ta sẽ đồng ý sao?

Nhớ tới nửa tháng nay tôi tỉ mỉ chiếu cố bọn họ, cho dù Lương Sơ nói chuyện không dễ nghe, còn sỉ nhục tôi, tôi cũng vẫn vì tiền thuốc men của mẹ mà chịu đựng.

Bọn họ… hẳn là sẽ nể tình tôi cẩn thận cố gắng chăm sóc, giúp tôi một chút chứ?

Trong lòng tôi ôm một ít hy vọng nho nhỏ, tôi có thể tạm ứng tiền lương trước, hoặc là tương lai tôi sẽ luôn chăm sóc bọn họ, chỉ cần có thể giúp tôi vượt qua cửa ải khó khăn hiện tại.

Anh ta sẽ giúp tôi, phải không?

Ngày hôm đó, bước ra khỏi phòng tắm, đôi mắt tôi vẫn còn hơi đỏ.

Tôi đi tới bên cạnh Lương Sơ, lắp bắp hỏi: "Em có thể… tạm ứng trước mấy tháng tiền lương được không…"

“Mẹ em..."

Tôi còn chưa nói hết, đã bị Lương Sơ cắt đứt. Sau cặp kính gọng nhỏ là ánh mắt lạnh như băng, ý cười dịu dàng ngày xưa cũng không còn sót lại chút gì, khóe môi gợi lên một tia trào phúng.

Ánh mắt của anh ta tựa như nói: Nhìn kìa, cô quả nhiên nhịn không được mà lộ ra bộ mặt thật rồi, cô chính là vì tiền mà thôi.

Giọng Lương Sơ lãnh đạm: "Tôi nhớ rõ trên hợp đồng đã nói, thanh toán hàng tháng, không có điều khoản tạm ứng tiền lương. Cô chỉ có thể lấy được tiền cô xứng đáng."

“Vậy có thể... cho em mượn ít tiền, mẹ em bị bệnh, bà ấy cần rất nhiều tiền…" – Tôi ấp úng nói.

"Lý do không tệ, so với những phụ nữ trước kia có ý mới, cũng vất vả cho cô che dấu nửa tháng mới lộ mục đích." – Lương Sơ nhìn tôi, lời nói càng thêm lạnh lùng tàn khốc.

Tôi biết Lương Sơ không thể thỏa thuận được, nghẹn nước mắt, quay đầu nhìn về phía Lương Ký vẫn luôn giữ yên lặng.

Tôi đi đến bên cạnh Lương Ký, nắm lấy tay cậu ta, nước mắt lạch cạch rơi trên mu bàn tay ấy.

"Cho nên mấy ngày nay cô đối với tôi tốt như vậy chính là vì hôm nay tìm tôi đòi tiền sao?" – Lương Ký giận dữ hất tay tôi ra, lông mày nhíu chặt, cậu ta hét lên bất mãn.

Tôi lau nước mắt, cuối cùng không nói gì nữa.

Vẫn như thường lệ, tôi ôm Lương Sơ lên giường, lại sấy tóc cho Lương Ký, chỉ là chúng tôi đều không nói một lời nào.

Tôi xin nghỉ phép một tháng.

Điểm số của tôi rất tốt, trong khi chăm sóc họ, tôi cũng tranh thủ thời gian để tìm hiểu và viết luận văn, thậm chí khai quật một mảnh đất nhỏ để làm thí nghiệm.

Viện sĩ đánh giá tôi rất cao. Tôi đã viết một bài báo cho ông ấy, ông ấy nói rằng với bài báo này, tôi có thể bảo vệ nghiên cứu.

Tôi đã có ý định gửi nó đi, nhưng tôi đã bán nó. Đối với các nhà nghiên cứu khoa học, luận án giống như đá quý mà họ đã cố gắng hết sức để mài giũa, cuối cùng đã thành công, nhưng không thể ấp ủ trong tay, chỉ có thể vội vàng bán cho người khác.

Tôi đã bán được một số tiền.

Sau đó, tôi đi vay tiền, đi cầu xin tất cả những người có thể. Ngoại trừ Thẩm Châu, tôi không có bạn bè đặc biệt tốt, phần lớn đều là bạn cùng lớp. Khi tôi tìm họ, tôi – người luôn luôn im lặng ít nói – liên tục cầu xin họ cho tôi vay một ít tiền.

Nhưng vẫn không đủ, vẫn còn thiếu rất nhiều tiền.

Cuối cùng, tôi tìm thấy người đã hứa sẽ hiến thận cho mẹ tôi.

Tôi quỳ xuống dập đầu với cô ấy, tôi đưa thẻ sinh viên, chứng minh thư cho người đó, tôi nói tiền có thể nợ trước hay không, phẫu thuật của mẹ tôi quan trọng hơn, tôi sử dụng tương lai của tôi để đảm bảo, tôi chắc chắn sẽ trả số tiền còn lại cho cô ấy.

Tôi dập đầu rất nhiều, cuối cùng trán cũng không còn cảm giác giác, đầu giống như ngập nước mà sưng lên. Cô ấy xác nhận thân phận sinh viên đại học của tôi, cuối cùng cũng đồng ý.

Ca phẫu thuật cuối cùng đã có thể được thực hiện, chi phí nhập viện là vài ngàn tệ.

Không còn cách nào khác, thực sự chẳng còn biện pháp nào nữa, tôi bấm số điện thoại dán trên tường nhà vệ sinh công cộng.

"Xin chào, xin hỏi mọi người cần máu không?"