Tôi Bên Cạnh Hai Nam Thần

Chương 6

Mưa rào mùa hè đến nhanh và mạnh mẽ. Lương Sơ ghét mưa, cho nên ngày mưa anh ta sẽ đi ngủ sớm, bình thường khoảng 9 giờ tôi sẽ ôm anh ta lên giường.

Bởi vì chân của anh ta không có sức, không thể đưa chính mình lên giường. Lúc đầu, tôi sẽ kéo anh ta lên.

Mặc dù từ nhỏ tôi siêng năng làm việc nhà, sức mạnh cũng tương đối lớn, nhưng ôm một người đàn ông trưởng thành cao 1m8 cũng cần kỹ thuật.

Tôi bảo Lương Sơ đặt cằm lên vai tôi, cằm anh ta nhọn, làm cho bả vai tôi có chút đau, tôi ôm lấy anh ta, thân thể khảm chặt, sau đó cắn răng một cái, dùng tất cả sức lực trên người, tận lực nhẹ nhàng ném anh ta lên giường.

Ban đầu Lương Sơ không thích như vậy, nhưng chỉ có như vậy tôi mới có thể ôm anh ta lên giường.

Lần đầu tiên, anh ta dựa vào giường, ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng mang theo ý cười dịu dàng thường ngày cũng không duy trì được.

Tôi xin lỗi: "Xin lỗi, em biết anh không thích như vậy, nhưng không còn cách nào khác, nếu không anh tìm một người đàn ông đi."

Anh ta nhẹ giọng nói: “Không cần.”

Chỉ là đêm đó, anh ta tức giận và phạt tôi giặt chăn cả một đêm.

Sau này, tôi đã học được cách ngoan ngoãn, sau khi ôm anh ta, tôi sẽ cố gắng làm cho anh ta hạnh phúc nhất có thể.

Ví dụ như trước khi đi ngủ anh ta thích đọc sách, tôi liền đúng lúc đưa gối đặt dưới thắt lưng anh ta. Thỉnh thoảng anh ta ho khan một tiếng, tôi sẽ lập tức bưng nước tới, anh ta cũng sẽ cao hứng một chút.

Có một lần, ann ta cau mày, môi mỏng mím chặt không nói lời nào.

Thật ra Lương Sơ là một người rất sĩ diện, trong nháy mắt tôi hiểu được ý của anh ta, vội vàng cầm một cái bình nhỏ từ nhà vệ sinh đưa cho anh ta, nhẹ giọng nói.

"Em sẽ lập tức đi xuống."

Anh ta lại đột nhiên tức giận, nghiêng đầu, khuôn mặt trắng bệch đỏ lên, ngữ khí tương đối không tốt.

"Đang đang nói cái gì vậy, ôm tôi đi phòng vệ sinh."

Tôi còn có chút mê mang, tôi cho rằng anh ta không thích tôi ôm, cho nên có thể ôm ít một lần liền bỏ một lần. Nhưng lời kim chủ nói, tôi vẫn sẽ nghe, đành phải đem bình đặt lại về chỗ cũ, ôm anh ta đi phòng vệ sinh. Anh ta giải quyết xong, tôi lại đem vật trong bình đổ vào bồn cầu thông minh.

Tôi vốn tưởng rằng tôi săn sóc như vậy thì anh ta sẽ không tức giận, kết quả là sau khi trở lại giường Lương Sơ lại càng không vui.

Anh ta âm dương quái khí nói một câu: "Cô sẽ không chiếm được cái gì từ trên người tôi đâu, tôi sẽ chỉ cho cô phần thù lao đáng có."

Tôi: "Hả? Em không nghĩ đến việc đòi tiền thưởng.”

Hôm nay lại mưa, tôi vẫn ôm Lương Sơ trở về giường như thường lệ. Lương Sơ ngủ sớm một chút, nhưng Lương Ký lại theo thói quen ngủ muộn.

Sau khi chăm sóc Lương Sơ xong, tôi chuyển sang phòng khác, đột nhiên kinh hãi.

Lương Ký biến mất.

Rõ ràng vừa rồi cậu ta còn ở tầng một nghe nhạc rock, người đang sống sao lại biến mất?

Nhìn cánh cửa mở rộng, bên ngoài những giọt mưa như sợi bạc, âm thanh rầm rầm dường như đập vào trái tim tôi, khiến tôi sợ hãi và bối rối.

Tôi bình tĩnh lại, theo cánh cửa mở ra, rời khỏi biệt thự đi tìm Lương Ký.