Em Gọi Ai Là Anh Yêu Vậy?!

Chương 2

Hai người nhanh chóng giao dịch xong, những người yêu cầu trả hàng phía trước cũng được thông báo là không phải vấn đề về chất lượng nên không được đổi trả, cô gái liền ôm số đồ lưu niệm còn lại rời đi.

Trúc Tử chứng kiến toàn bộ quá trình, há hốc mồm, "Không phải chứ, từ bao giờ cậu trở thành fan của TLG vậy? Mấy hôm trước bọn họ có liên lạc với tôi, hỏi cậu có muốn gia nhập chiến đội của bọn họ không, cậu đã từ chối thẳng thừng mà!"

Lúc đó cậu ta còn rất phấn khích, bởi vì streamer chơi thuê có thể trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp có thể coi là một bước tiến vượt bậc.

Thế nhưng Giang Thời chỉ đáp lại một câu ——

Đánh chuyên nghiệp? Mệt chết đi được, chó còn chê.

Giang Thời hài lòng cất con Người Tuyết đội vương miện vào túi, "Tất nhiên tôi không phải fan của bọn họ."

Cậu không có hứng thú gì với kiểu chiến đội nổi tiếng này, đến giờ vẫn chưa phân biệt được năm người trong chiến đội đó.

Trúc Tử nghẹn lời, "Tôi không nên hỏi mới phải."

Giang Thời giỏi dỗ dành người khác có phải là chuyện ngày một ngày hai đâu.

Cậu ta không nói thêm gì nữa, yên tâm xếp hàng, tiện thể cúi đầu kiểm tra giỏ hàng của mình, xem có bỏ sót gì không, bỗng nhiên nghe thấy Giang Thời phía trước hỏi một câu: "Người này lúc nãy có đứng trước mặt chúng ta không?"

Trúc Tử nghe vậy ngẩng đầu lên, nhìn qua Giang Thời, liếc mắt một cái đã nhìn thấy người đàn ông trung niên cao to lực lưỡng đang đứng phía trước.

"Không có." Trúc Tử khẳng định chắc nịch, "Lúc nãy đứng trước mặt cậu là một nam sinh đại học đeo kính."

Nam sinh đại học rất dễ nhận ra, cậu ta không thể nào nhớ nhầm được.

Thế nhưng hiện tại nam sinh đại học đó lại cách Giang Thời một người.

Xem ra là người kia đã chen hàng vào lúc mọi người hỗn loạn trả hàng.

Người đàn ông trung niên kia nhận ra ánh mắt dò xét của bọn họ, bực bội nói: "Nhìn cái gì?"

Giọng điệu đầy chính đáng, còn dùng ánh mắt khinh thường đánh giá hai người từ trên xuống dưới.

Giang Thời khá gầy, Trúc Tử tuy có hơi mập, nhưng chiều cao lại khiêm tốn, hai người trông chẳng có chút uy hϊếp nào.

Trúc Tử thầm nghĩ không ổn, định lên tiếng, thì Giang Thời phía trước bỗng nhiên "chậc" một tiếng.

Sau đó, cậu ta trơ mắt nhìn Giang Thời trực tiếp đưa tay, túm lấy cổ áo người đàn ông trung niên, không chút khách khí đẩy ra khỏi hàng, lạnh lùng thốt ra một chữ: "Cút."

Một chữ đơn giản, không chỉ khiến Trúc Tử sững sờ, mà người đàn ông trung niên kia cũng ngớ người.