Nhặt Được Con Của Ảnh Đế

Chương 4

Mọi người ở đây đều nhìn ra được là Bùi Chung Hiền đang cố ý mượn cơ hội này để mà sỉ nhục Chân Lạc Mặc, thế nhưng cậu thì lại làm như không biết gì, sau khi nghe thấy cậu đồng ý thì sắc mặt của Du Hiển Duẫn liền trầm hẳn đi, không phải vì Bùi Chung Hiền, mà là vì Chân Lạc Mặc.

Tất cả mọi người đều cảm nhận được là Du Hiển Duẫn đang không được vui, cho nên liền câm như hến, nghĩ cách rút lui sao cho an toàn. Mà trong số những người ở đây thì chỉ có mỗi Chân Lạc Mặc là vẫn dửng dưng, cậu còn có chút khách sáo mà nói với trợ lý đạo diễn: “Trước khi bắt đầu quay thì có thể cho tôi một chút thời gian để đọc kịch bản được không? Tôi muốn tìm hiểu về tình cảnh của nhân vật Thái tử này trước đã.”

Bùi Chung Hiền cũng biết là Du Hiển Duẫn đang không vui, đang định thôi, nhưng khi nghe thấy yêu cầu của Chân Lạc Mặc thì liền nhịn không được mà mỉa mai: “Chân Lạc Mặc, cậu đang đóng hài à, mỗi một giây một phút của đoàn phim đều là tiền đó, làm gì có thời gian mà để cho cậu nghiên cứu kịch bản. Cậu thay tôi quay có một cảnh từ sau lưng thôi, chỉ có mấy giây mà còn muốn nghiên cứu nguyên cái gia phải của nhân vật à, có tát một cái thôi mà còn có khác nhau được sao?”

Chân Lạc Mặc: “Khác chứ.”

Bùi Chung Hiền: “Khác cái gì mà khác chứ, không có ai rảnh ở đây để nghe cậu nói nhảm đâu, mau đi thay quần áo rồi hóa trang đi, đừng có lắm chuyện nữa, tiền tôi sẽ không thiếu cậu một đồng đâu.”

Du Hiển Duẫn lạnh lùng nói: “Cậu nói thử xem, khác như thế nào?”

Du Hiển Duẫn dùng ánh mắt lạnh lẽo mà nhìn Chân Lạc Mặc, hiếm có khi nào mà anh muốn đứng ra bảo vệ một ai đó như thế này, nhưng mà cái người này thì lại vì một chút tiền mà chẳng thèm quan tâm gì đến tự trọng của bản thân mình, hơn nữa còn là ở trước mặt con mình nữa, đúng là người đáng thương ắt có chỗ đáng giận(*) mà.

(*) Người đáng thương ắt có chỗ đáng giận

Du Hiển Duẫn rất là thất vọng về Chân Lạc Mặc, thế nhưng anh vẫn muốn nghe cậu giải thích một chút, để xem xem sinh viên đứng đầu khoa biểu diễn của đại học Hoa Ảnh có bản lĩnh gì.

Chân Lạc Mặc bị ánh mắt lạnh lùng cua Du Hiển Duẫn nhìn đến mức cứng cả người, thế nhưng cậu rất nhanh đã khôi phục lại bình thường, đồng thời còn nghiêm túc mà bắt đầu giải thích.

Chân Lạc Mặc cẩn thận nói: “Mặc dù chỉ là một cái tát thôi, thế nhưng đánh như thế nào vẫn không giống nhau. Đây là cảnh khi Thái tử biết biết được tam hoàng tử chính là người đã hại mẹ của mình, cho nên anh ta mới đến tìm tam hoàng tử để chất vấn. Lúc này xung đột sẽ dần cao trào, dưới tình thế cấp bách thì Thái tử liền tát tam hoàng tử một cái, em nghĩ rằng cái tát này còn cần phải phù hợp với mối quan hệ giữa hai nhân vật nữa, nó cần phải thể hiện rõ được thái độ của Thái tử đối với tam hoàng tử.”

Chân Lạc Mặc giơ tay lên cao: “Nếu như Thái tử là một người kiêu căng ngạo mạn, không xem tam hoàng tử ra gì, vậy thì chắc hẳn là phải giơ tay cao như thế này, đánh từ trên xuống, đó là bởi vì anh ta đã quen với việc mình ở một địa vị cao hơn, cho nên mỗi một cái nhấc tay nhấc chân đều phải thể hiện được sự mạnh mẽ và cái thái độ bề trên của mình.”

Chân Lạc Mặc làm mẫu xong thì liền tiếp tục nói: “Mà nếu như Thái tử là một người luôn kiêng kỵ, thậm chí là còn sợ hãi tam hoàng tử, vậy thì cách tát đương nhiên là sẽ khác rồi. Anh ta sẽ phải đánh từ dưới lên, hơn nữa với cái nội tâm nhát gan của mình thì rất có thể là sẽ đánh trượt, bởi vì anh ta đang hoảng loạn, không đủ sức để một mình đối đầu với tam hoàng tử.”

Những lời nói của Chân Lạc Mặc đã thành công hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều người, cậu lại tiếp tục chậm rãi mà nói: “Còn có một khả năng thứ ba, đó chính là thật ra thì Thái tử không có nghĩ nhiều như vậy, anh ta vừa không kiêng kỵ tam hoàng tử, lại vừa không cần phải bày ra cái mác Thái tử của mình. Nói như vậy thì hai nhân vật này là bình đẳng về mặt tâm lý, trong tình huống này thì Thái tử phải tát vừa nhanh vừa chuẩn, bởi vì anh ta không có suy nghĩ gì khác, chỉ đơn giản là muốn tát tam hoàng tử một cái thôi, giống như vầy nè!”

Khi nói chuyện thì Chân Lạc Mặc nói chậm rãi, cho nên suy nghĩ của mọi người ở đây cũng vì vậy mà chậm lại theo, thế nhưng khi nói đến câu “giống như vầy nè” thì cậu lại lên giọng, đột nhiên giơ tay trái lên.

Chân Lạc Mặc nhắm về phía cái tên Bùi Chung Hiền đang làm khó dễ mình, cậu dùng tay trái nhắm thẳng vào cái má phải của cậu ta. Bùi Chung Hiền bị Chân Lạc Mặc làm cho bối rối, thế nhưng sau đó liền không do dự mà giơ tay lên chặn cánh tay của Chân Lạc Mặc lại, thế nhưng Chân Lạc Mặc cũng không có thật sự tát cậu ta, mà cái tay phải không nhấc lên được của Bùi Chung Hiền lúc này cũng đã giơ lên cao thiệt cao rồi.

Tình cảnh lúc này liền bỗng nhiên trở nên rất là lúng túng luôn.

Mà người phá vỡ cái cảnh tượng lúng túng này lại còn là chính bản thân Chân Lạc Mặc.

Chân Lạc Mặc chân thành nói: “Thầy Bùi à, chúc mừng cánh tay phải của cậu đã bình phục nhé, nhưng mà mọi người đã quyết định là sẽ để tôi diễn cảnh đó rồi, cho nên cứ làm theo như kế hoạch đi nhé.”

Bùi Chung Hiền bị Chân Lạc Mặc làm cho bẽ mặt, cho nên sắc mặt lúc này đã đen như cái đáy nồi rồi, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi mà nặn ra một chữ “được”.

Trợ lý đạo diễn đứng ở một bên thấy bầu không khí có chút bối rối thì liền lập tức ba phải mà nói: “Thầy Bùi à, động tới xương cốt thì cũng không phải là chuyện nhỏ đâu, tuy là bây giờ cậu có thể cử động cánh tay, thế nhưng vẫn cứ nghỉ ngơi một chút đi. Còn có cha của Trăn Trăn à, vừa rồi cậu phân tích cái cảnh đó cũng khá tốt đấy, cứ diễn một Thái tử kiêu căng ngạo mạn đi, tôi sẽ đi tìm stylist để hóa trang cho cậu rồi bắt đầu diễn nhé.”

Chân Lạc Mặc nghe vậy thì liền gật gật đầu, trợ lý đạo diễn còn muốn nói thêm gì đó thì lại bị Du Hiển Duẫn cắt lời, anh lạnh lùng nói với nữ trợ lý của mình: “A Phúc, tôi nghe nói đoàn phim bên cạnh có một ông chú làm nghề nặn kẹo đường đó, cô dắt Trăn Trăn qua đó mua mấy cái chơi đi, nói là tôi cho, nhớ chăm sóc cho thằng bé thật tốt, đem theo dù che nắng nữa, đừng có để thằng bé phơi nắng.”

Du Hiển Duẫn nói xong thì liền lạnh nhạt nói với Chân Lạc Mặc: “Cậu ở lại đây.”

Du Hiển Duẫn muốn đưa bé con đi, giữ Chân Lạc Mặc ở lại, vậy thì chắc chắn là anh đang có chuyện muốn nói với cậu, những người xung quanh thấy vậy thì liền rời đi, trợ lý đạo diễn và Bùi Chung Hiền cũng có mắt, cho nên cũng đi chỗ khác. Ngược lại là người đại diện của Du Hiển Duẫn – Trác Hành Kiện thì cứ ngồi bất động tại chỗ như núi Thái Sơn, bày ra cái vẻ đang chuẩn bị hóng chuyện vui.

Du Hiển Duẫn cũng không có đuổi anh ta đi, sau khi A Phúc đã dắt bé con đi rồi thì anh liền hỏi Chân Lạc Mặc: “Cậu thiếu tiền lắm à?”

Chân Lạc Mặc nghe được câu hỏi của Du Hiển Duẫn thì liền suy nghĩ một chút, rồi thành thật mà trả lời: “Đúng là có thiếu chút đĩnh, Trăn Trăn đang rất thích một bộ đồ chơi xe lửa, cho nên em muốn mua cho bé, quần áo mùa thu cũng sắp được bán rồi, còn phải mua thêm vài bộ mới cho bé nữa. Hơn nữa, hai năm nữa là Trăn Trăn phải vào tiểu học rồi, em muốn chọn một ngôi trường tư khá tốt một chút, cho nên cũng phải tiết kiệm tiền học phí.”

Du Hiển Duẫn rõ ràng là đang chất vấn Chân Lạc Mặc, mà Chân Lạc Mặc thì lại tự nhiên đi bàn việc nhà với anh.

Người đại diện ngồi bên cạnh Chân Lạc Mặc mà nhịn cười.

Du Hiển Duẫn cố gắng kiềm chế sự nóng nảy của mình, kiên nhẫn nói: “Cho dù có thiếu tiền thì cũng không thể vứt luôn cả tự trọng và giới hạn của mình chứ, huống chi là còn trước mặt con của mình nữa. Cha mẹ chính là những người thầy cô tốt nhất của con cái đó, cậu vì 400 tệ mà chẳng cần mặt mũi nữa, lỡ như Trăn Trăn nhìn thấy hành vi của cậu rồi học theo thì sao?”

Chân Lạc Mặc bỗng nhiên bừng tỉnh: “Ý anh là chuyện em diễn thay à?”

Du Hiển Duẫn lạnh lùng “hừ” một tiếng.

Chân Lạc Mặc nhìn thấy cái sắc mặt khó coi đó của Du Hiển Duẫn thì trong lòng lại thấy vui vẻ vô cùng. Du Hiển Duẫn chính là mục tiêu của cậu, là tấm gương để cho cậu học hỏi, người này đúng là vừa chính trực lại vừa tốt bụng nữa, là một diễn viên chân chính xứng đáng được mọi người yêu thích.

Chân Lạc Mặc cười với Du Hiển Duẫn một cái rồi mới thấp giọng giải thích: “Em cũng không có thiếu 400 tệ đó, em đồng ý diễn thay cũng bởi vì cảnh đó cần có kỹ thuật, lúc đánh cũng phải thật mạnh tay. Trình độ của Bùi Trực không có cao, cho nên em không có yên tâm để cho cậu ta đánh anh, tuy rồi vừa nãy có hơi mất mặt thật, nhưng mà có thể được diễn chung một cảnh với anh thì em thấy nó vẫn đáng mà. Hơn nữa, anh cũng không cần lo lắng về Trăn Trăn đâu, thằng bé thông minh lắm, sau này lớn lên cũng sẽ không bị lệch lạc đâu.”

Du Hiển Duẫn có chút kinh ngạc mà nhìn Chân Lạc Mặc, cậu thì lại nở một nụ cười dịu dàng, giọng điệu khi nói chuyện của cậu nghe vô cùng mềm mại và thân thiết, giống như là chỉ đang kể lại một câu chuyện nhỏ mà thôi, không có chút gì là muốn lấy lòng, muốn tranh công cả. Cái cậu đàn em vừa quen được không lâu này vậy mà lại tìm cách để bảo vệ anh, thì ra Chân Lạc Mặc chịu mất mặt cũng là vì anh.

Du Hiển Duẫn nhớ lại cái dáng vẻ dạy dỗ Chân Lạc Mặc của mình ban nãy thì đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ, anh trầm mặt một chút, cuối cùng vẫn là nặn ra hai chữ “xin lỗi”, rồi lại bổ sung thêm hai chữ “cảm ơn”.

Chân Lạc Mặc đương nhiên là cũng không có bất mãn gì với Du Hiển Duẫn cả, cậu chỉ nhẹ nhàng cười, sau đó liền chào Du Hiển Duẫn với người đại diện một cái rồi liền đi tìm stylist.

Lúc Chân Lạc Mặc tạo hình Thái tử xong, xuất hiện ở phim trường thì mọi người đã bắt đầu quay rồi, trường quay yên tĩnh vô cùng, chỉ có hai diễn viên đang diễn với nhau. Chân Lạc Mặc mang theo cái vạt áo dài của mình mà lặng lẽ đến gần để xem trò vui thì liền nhìn thấy Bùi Trực vào vai Thái tử đang trợn tròn mắt, tức giận hét lên: “Tuyên Tĩnh Thừa, ngươi dám hãm hại mẫu hậu của ta!”

Đạo diễn của《Đế Thành Kế》– Kỷ Đại Sơn hô một tiếng “cut”, không hề hài lòng với diễn xuất của Bùi Chung Hiền trên màn hình theo dõi chút nào, nhưng ông còn chưa lên tiếng thì Du Hiển Duẫn đã hỏi Bùi Chung Hiền trước: “Rốt cuộc là cậu có chuẩn bị trước không vậy, di chuyển thì sai, cảm xúc cũng sai, đến cả biểu cảm cũng sai nốt. Một sinh viên tốt nghiệp chuyên ngành mà đến ngay cả cái logic trọng tâm cũng không biết, bây giờ không quay cảnh này nữa, đợi chừng nào cậu luyện tập cho tốt rồi lại tiếp tục.”

Phim truyền hình hiện nay đều chọn cách thu âm tại trường quay, từ khi staff giơ cái micro thu âm lên thì cả đoàn phim bắt buộc phải giữ yên lặng tuyệt đối, mà trong cái không gian yên tĩnh này, từng lời từng chữ của Du Hiển Duẫn đều bị mọi người nghe thấy rất rõ ràng.

Bùi Chung Hiền đỏ cả mặt, cậu ta thật sự rất căm ghét Du Hiển Duẫn vì đã chỉ ra sai sót của mình trước mặt mọi người, thế nhưng lại ngại thân phận của anh, cho nên cũng không dám làm gì quá đáng cả. Cậu ta siết chặt hai bàn tay đang được giấu trong vạt áo lại thành nắm đấm, cúi đầu với Du Hiển Duẫn, vừa cúi đầu vừa nói lời xin lỗi. Thế nhưng Du Hiển Duẫn cũng không chấp nhận mà nói: “Cậu không cần xin lỗi tôi, có xin lỗi thì hãy xin lỗi những nhân viên đã cực khổ chuẩn bị vì bộ phim này kìa.”

Du Hiển Duẫn đứng ở vị trí bắt mắt mà dạy dỗ Bùi Chung Hiền, còn người đại diện Trác Hành Kiện của anh thì lại lặng lẽ mon men đến bên cạnh Chân Lạc Mặc, nửa thật nửa giả mà nói với cậu: “Ầy, đàn anh của cậu đang nhân cơ hội này để trút giận giúp cậu đó.”

Chân Lạc Mặc: “Không phải.”

Trác Hành Kiện: “Không phải cái gì?”

Chân Lạc Mặc trả lời: “Đàn anh không có trút giận giúp tôi, anh ấy là một diễn viên tốt, đối với một diễn viên tốt mà nói thì diễn xuất chính là chén cơm, mà phim thì còn to hơn cả trời nữa. Anh ấy chỉ đơn giản là rất nghiêm túc với mỗi một bộ phim mà mình đóng mà thôi, anh ấy không có nhân cơ hội này để xả giận đâu, chỉ là thật sự đã bị sự nghiệp dư của Bùi Chung Hiền chọc cho tức thôi.”

Trác Hành Kiện có hơi kinh ngạc, anh ta không ngờ rằng Chân Lạc Mặc lại hiểu Du Hiển Duẫn đến vậy, cái dáng vẻ bình tĩnh mà nói chuyện này, cứ hệt như là cậu đã quen biết Du Hiển Duẫn rất lâu rồi, chứ không phải là chỉ mới quen biết được ngày hôm nay.

Trác Hành Kiện trong lòng thì đang thầm đánh giá Chân Lạc Mặc, thế nhưng bề ngoài thì vẫn ra vẻ trêu ghẹo, thử dò xét hỏi: “Hai người mới quen nhau thôi mà đã kêu đàn anh ngọt xớt như vậy rồi, tôi nghe mà ê hết cả răng luôn đó, sao cậu lại hiểu cậu ấy như vậy hả?”

Chân Lạc Mặc cũng không có nghi ngờ gì, thấy Trác Hành Kiện trêu ghẹo mình thì mặt có chút nóng lên, vội giải thích: “Tôi và đàn anh có chung một thầy mà, thầy Phương hay nhắc đến anh ấy lắm, anh ấy không biết tôi, nhưng mà tôi lại biết rất nhiều điều về anh ấy.”

Trác Hành Kiện còn muốn nói thêm gì đó thì lại nghe thấy Du Hiển Duẫn nói: “Chân Lạc Mặc, cậu thay trang phục xong rồi thì qua đây đi, Bùi Chung Hiền còn chưa chuẩn bị xong đâu, quay cảnh của cậu trước đi.”

– Hết chương 004 –