[Tống Mạn] Người Yêu Của Ta Tên Là Tomie

Chương 2

Nói sao với bầu không khí trong phòng học? Mới qua một tuần thôi mà lớp học thay đổi chóng mặt đến nỗi Ngô Hoàng An không nhận ra.

Bản thân ngồi ở cuối bàn sát bên cửa sổ, mọi hình ảnh, âm thanh, hành động, cử chỉ của tất cả mọi người trong lớp đều bị hắn nắm thóp.

Tuần vừa qua không có mặt, các bạn học bị người ngoài hành tinh bắt cóc hay bị ai tẩy não hay gì mà mặt người nào người nấy vừa u ám vừa điên dại.

Đôi mắt mang sự nhiệt tình đến ớn người làm Ngô Hoàng An phải rùng mình như muốn ăn tươi nuốt sống người ta, đáng sợ còn hơn khi đối diện với xác sống biến dị.

Nói tóm lại nhìn rất giống biếи ŧɦái, yêu râu xanh bên Nhật. À! Hắn đang ở bên Nhật mà.

Ánh mắt của bọn họ hướng về một người, một thiếu niên dáng người cao với thân hình mảnh khảnh trong bộ trang phục màu đen của trường.

Thú thật thì nhìn đằng sau đã đẹp, đủ thu hút ánh nhìn trai gái rồi huống chi là nhìn nhan sắc trực diện của thiếu niên.

Dung nhan thì Ngô Hoàng An không biết nên nói như thế nào, hắn không phải người thuộc dạng văn thơ nên chỉ miêu tả bạn học mới đó với hai chữ mỹ lệ.

Bạn học Kawakami Tomie, người mới chuyển đến trường vào tuần trước, vừa mới bước vào lớp học đã hớp hồn biết bao nhiêu người trừ một người.

Tuy hắn chỉ học chung với bạn học mới một ngày liền bận rộn trở về nước lo tang sự của ông ngoại nhưng trong một ngày đó, Ngô Hoàng An đã biết Tomie đẹp đến cỡ nào, độ nổi hơn cả các ngôi sao nổi tiếng.

Tóc đen ngắn ôm cổ, vài sợi tinh quái đung đưa bởi quạt trần tăng phần kiều diễm khiến bất kì nam nhân nào đều muốn chạm vào, đặt một nụ hôn lên như kỵ sĩ hôn lên mu bàn tay công chúa, đừng nói nam, nữ cũng muốn.

Làn da trắng bật làm cho suy nghĩ và tinh thần thép của con người biến nhược, trở nên biếи ŧɦái đến đồi trụy. Ngô Hoàng An có thể chứng minh khi có thể đọc suy nghĩ của họ, lúc đó hầu hết người trong lớp đều có ý nghĩ đè thiếu niên đó ra cắn.

May mắn là Ngô Hoàng An kịp thời đóng cửa sổ tâm hồn không đọc suy nghĩ nữa chứ không biết phải nghe biết bao nhiêu từ ngữ khiếm nhã khiến hắn phải đen mặt.

Tomie quả nhiên là được ông trời ưu ái khi sở hữu nhan sắc trời ban, nam nữ đều mê. Mũi cao nhỏ tinh tế, đường nét mềm mại nhưng lại hiện lên vẻ kiêu ngạo từ trong xương máu. Môi hồng đầy đặn, mỗi lần nói chuyện đều là những tần số quyến rũ nắm thóp tiếng tim đập người nghe. Đặc biệt nhất vẫn là đôi mắt đen vũ trụ kết hợp với nốt ruồi dưới mắt trái tăng thêm phần ma mị, chỉ cần nhìn vào liền trở thành nô ɭệ của thiếu niên.

Ngô Hoàng An chống cằm đánh giá, tuy người rất đẹp nhưng vẻ đẹp của Tomie thiên hướng về nữ nhiều hơn. Nếu không phải để tóc ngắn lộ yết hầu thì cả hắn cũng khó phân biệt được Tomie là nam hay nữ.

Âm thanh thì trung tính, dáng người nhỏ gầy, mỗi ngày vác cái mặt tiền đi lại, Tomie mà để tóc dài, che yến hầu ở cổ, mặc đồ nữ đứng trước mặt đến cả hắn còn sẽ nghĩ lầm. Tuy có dị năng nhìn xuyên thấu nhưng làm người ai làm thế, một người chuẩn mực đạo đức như hắn sao có thể làm chuyện tày trời như nhìn người khác trần chuồng.

Đến giờ nghỉ trưa, tiết học trôi qua êm đềm nhưng Ngô Hoàng An cảm nhận được bầu không khí căng thẳng len lỏi khắp mọi nơi từng ngóc ngách trong lớp. Ác liệt nhất không phải bầu không khí xung quanh mà là nội tâm của con người, mặt trái nhân loại thật nồng đậm, nồng đến nỗi chú linh trong lớp sinh ra hơn cả dòi bọ nảy nở.

Chú linh sản sinh với tốc độ nhanh như thế thật quái lạ.

Nguyên buổi tiết học toàn thấy chú linh lượn qua lượn lại, chẳng thấy được bảng đen gì cả, nghe được giáo viên giảng bài đấy nhưng không kếp hợp với nhìn sao phát huy được hiệu quả học tập.

Đáng tiếc thay, Ngô Hoàng An không thể tùy tiện diệt chúng tập thể được, cách ba tiếng thanh trừ từng con một. Nguyên nhân Ngô Hoàng An sống khép kín cũng đơn giản, hắn muốn kiếp này có cuộc đời bình thản do kiếp trước vất vả quá, thứ hai là hắn không muốn gia đình rơi vào vòng xoáy nguy hiểm.

Lỡ gϊếŧ cả đám chú linh trong một giây bị phát hiện, ai biết được chữ ngờ, ngỡ đâu kết giới của Tengen có chức năng định vị gì thì khổ. Kết giới của Tengen bao trùm toàn bộ Nhật Bản nên sống ở đất nước mặt trời mọc, Ngô Hoàng An vô cùng cảnh giác, thà phòng bị còn hơn bỏ sót thứ gì.

Lúc nhỏ không thèm để ý nhưng từ khi nhận thức được thế giới này là jujutsu kaisen, hắn tự tạo kết giới riêng bảo bọc thân thể mình. Chức năng chủ yếu với lự kính là ta chính là một con người vô cùng bình thường trong thế giới bình thường này.

Hắn có thể tự do sử dụng dị năng nhưng phải kìm nén, vượt qua khả năng cho phép kết giới sẽ biến mất, bị ai đó phát hiện thì dọn dẹp mệt lắm. Hắn phải nếm trải quá trình nhấp nhô khi học thi lên đại học nữa.

Chưa đầy một phút, xung quanh Kawakami Tomie bu kín người. Mỗi người trên tay đều cầm hộp bento tình yêu cung kính dâng tặng cho vị thần của họ.

"Tomie! Hẳn cậu đói lắm rồi! Đây là bento của tôi, Tomie cứ tự nhiên mà ăn." Một bạn học nam Ngô Hoàng An không nhớ rõ tên, gã lấy từ trong cặp ra hộp bento nhỏ xinh được quấn trong chiếc vải toàn hoa hồng đỏ, nhanh tay dâng hiến cho người gã mê luyến.

Ngô Hoàng An nghe rõ bên tai tiếng hừ nhẹ từ Tomie. Trời ạ! Đừng nói bản thân, mấy người xung quanh nghe thấy lỗ tai cũng mang thai. Đáng tiếc thay, người xung quanh hắn đều không bình thường, bọn họ đều bị điên.

Kawakami Tomie không thèm nhìn, đôi môi từ tính phun ra những lời lẽ khiến người nghe tức giận "Hộp bento chút xíu đó sao? Somechi Michio-kun! Nghèo nàn đều thể hiện lên bento xấu xí đấy, ta muốn ăn những món ăn đắt tiền, ngươi có thể mua cho ta sao?"

Tuy nhiên người bị nói không hề tức giận, Somechi Michio hai má đỏ ửng khiến Ngô Hoàng An chà xát cánh tay, gã khó khăn giải thích "Tomie! Ta không đủ tiền để mua nhưng ta sẽ làm mọi thứ vì Tomie"

Ngô Hoàng An nghe Tomie cười lớn cùng sự chế nhạo từ những fan idol Tomie. Kawakami Tomie chống cằm hơi nghiêng đầu, tóc đen theo đó mà rung động trong không trung "Đến cả mấy món như nhà hàng cao cấp năm sao ngươi không mua được thì lời ngươi nói thật hạ tiện đấy Somechi-kun!"

"Được rồi! Tài chính của Somechi-kun quá hạn hẹp, ta cảm thấy ngươi nên mua gan ngỗng hoặc trứng cá tầm muối cho ta cũng rất tốt." Tomie dường như cảm thông mà đưa ra hai danh sách món ăn y yêu thích "Somechi-kun có thể mua được chứ?"

Có lẽ trong tuần vừa qua được mọi người trong lớp sủng quá đi nên giờ kiêu căng ngạo mạn. Ngô Hoàng An nghĩ, chắc hai món này Tomie không muốn ăn với giá cả đơn giản, trăm phần trăm là loại mắc tiền.

"Tomie! Hai món này cũng rất mắc." Somechi Michio biến sắc, gã từng lấy lòng Tomie nên biết Tomie thích ăn món gì, ngoại trừ mua sắm phung phí, yêu ăn những món đắt đỏ, thích vào các nhà hàng hạng sang hút cạn túi. Tomie đặc biệt phá lệ với món gan ngỗng và trứng cá tầm muối nhưng phải là gan ngỗng và trứng cá tầm muối mắc nhất thế giới.

"Ai cho phép gọi thẳng tên Tomie." Một nam nhân khác lên tiếng, gã rống lên như dã thú giành mồi. Cái danh Tomie có thể để kẻ vừa nghèo vừa xấu tùy tiện gọi sao? Người gọi thẳng tên Tomie chỉ có thể là bản thân gã.

Thiếu nữ thân hình nhỏ nhắn không biết lấy sức từ đâu xô mạnh Somechi Michio ngã xuống đất "Vậy thì biết điều mà cút đi đồ nghèo kiệt xác."

"Kẻ nghèo."

"Đồ xấu xí."

"Chuột cống."

"Cút đi, xuống cống mà sống chung với đồng bạn của ngươi."

"Lăn càng xa càng tốt, cút khỏi mắt Tomie."

Chửi rủa, nhục mạ, lăng nhục... các thành viên trong lớp trút hết bất mãn vào Somechi Michio, chẳng biết từ lúc nào Somiche bị cả lớp bạo lực học đường. Đáng thương nhưng Ngô Hoàng An sẽ không ra tay nghĩa hiệp vì hắn biết cả lũ này đều bị tâm thần hết, vô phương cứu chữa.

Hắn không muốn dẫm phải mìn, ngồi từ xa im lặng là tốt nhất.

Bom này to quá!

"Tomie đây là bento của ta."

"Chiyoko ngươi dám, tránh ra, Tomie chỉ có thể ăn bento của ta."

"Ai cho phép ngươi gọi tên Tomie."

"Tomie chỉ có thể một mình ta gọi."

"Tomie là của ta."

"Tomie!"

"Tomie!"

"Tomie!"

Bầu không khí trong lớp bắt đầu hỗn loạn.

Trường hợp này Ngô Hoàng An không lường trước được, ánh mắt lẫn biểu cảm của họ đều vô cùng cuồng nhiệt. Lớp học bốn chục con người, ngoại trừ hắn hết ba mươi tám người còn lại đều động lòng với bạn học Tomie.

Mê đến nỗi vì Tomie tranh chấp, đánh nhau vỡ đầu, sắp có án mạng, nhân chứng vật chứng chính là Ngô Hoàng An.

Somechi Michio tức cháy não, gã dùng hộp bento đấm vào đầu nam nhân cố đưa bento đặt lên bàn Tomie, tát sưng mặt thiếu nữ vừa xô mình, còn dùng bút giấu trong túi đâm loạn xạ vào các bạn học gần xung quanh.

Miệng cứ lẩm bẩm Tomie mới là của gã.

Ngô Hoàng An lặng lẽ dùng điện thoại gọi điện cho cảnh sát, báo cáo hiện trường đang diễn ra.

------------------------------

Đôi lời tác giả: Thú thật thì ban đầu ta định cho nhân vật chính điều khiển hai nguyên tố thôi. Chợt nhớ đến đây là thế giới tống mạn, ta còn quăng thế giới jujutsu kaisen và junji ito vào, nhân vật chính còn có thể sống sót sao, chưa tới chương thứ hai chết thì sao?

Ta quyết định cứ như thánh Saiki Kusuo đi, cho con đẻ ta có tất cả dị năng là được rồi, tỷ lệ sống liền tăng cao. Ta không viết đấu đá nhau, không viết kinh tế hay chính trị, ta viết chính là tình yêu nhưng lại không có cốt truyện tình yêu.

Đối với tác giả một đường thẳng tiến, được tới đâu hay tới đó, đầu nghĩ ra được cái gì thì viết chứ không có cốt truyện gì ở đây.