Giữa trưa, ánh nắng rực rỡ.
Đỉnh Vạn Kiếm Phong sừng sững mũi kiếm cao vυ't, phản chiếu ánh sáng chói mắt.
Dưới chân bia kiếm, các đệ tử luyện kiếm ai nấy đều mệt mỏi, mồ hôi nhễ nhại.
Các đệ tử tìm chỗ râm mát trong rừng trúc bên cạnh để nghỉ ngơi, đầu lĩnh sư huynh phân phát Tịch Cốc Đan cho mọi người.
Nam Cung Tước dựa vào tảng đá mát mẻ dưới bóng tre, nhận lấy Tịch Cốc Đan, mệt mỏi nói lời cảm ơn: "Đa tạ Phương sư huynh."
Phương sư huynh khẽ gật đầu với nàng, tiếp tục phân phát Tịch Cốc Đan cho đệ tử tiếp theo.
Nam Cung Tước cúi mắt, ủ rũ nhìn chằm chằm vào viên Tịch Cốc Đan trong lòng bàn tay.
Nàng rất muốn ăn thịt viên, chân giò heo, đùi gà nướng, mì bò...
Haizz.
Nàng thầm thở dài trong lòng, vẫn ngửa đầu đưa viên Tịch Cốc Đan vào miệng một cách khó nhọc. Đan dược vào miệng liền tan, chỉ còn vị đắng nhẹ.
Lá trúc xào xạc trong gió.
Ánh sáng lốm đốm xuyên qua kẽ lá rơi xuống, vừa hay rọi vào mắt nàng, quá chói, khiến nàng theo bản năng nhắm mắt lại.
Bên tai đã có tiếng đệ tử đứng dậy: "Sư huynh, đệ tử đã nghỉ ngơi đủ rồi, có thể tiếp tục luyện kiếm!"
Lần lượt lại có đệ tử đứng lên:
"Đệ tử cũng đã nghỉ đủ rồi..."
"Mọi người chăm chỉ, đệ tử cũng nên cùng mọi người cần cù luyện tập..."
Nam Cung Tước mệt đến nỗi không muốn mở mắt ra.
Lũ người này lại bắt đầu rồi.
Tranh thủ từng giây từng phút luyện kiếm trong lúc nghỉ ngơi, không thể chậm trễ một hơi thở...
Kiếm tu rốt cuộc tại sao phải khắc khổ đến vậy chứ!!!
Nam Cung Tước nhắm mắt, lặng lẽ co mình vào góc.
Mệt quá, nàng không muốn cố gắng nữa. Nàng sẵn sàng chăm chỉ luyện kiếm, nhưng nàng không muốn ngay cả chút thời gian nghỉ ngơi của riêng mình cũng không có. Luyện kiếm không ngừng nghỉ, như vậy khác gì kiếp trước làm việc đến kiệt sức của nàng chứ?
Nàng giả vờ như không nghe thấy động tĩnh của những người khác lần lượt đứng dậy, trơ mặt giả ngủ trước ánh mắt của mọi người.
Cho đến khi có người đến gần, chọt chọt nàng.
Nam Cung Tước mở mắt, trước mắt là một quả đào chín mọng, sau quả đào là ánh mắt ngước lên của thiếu niên.
Trong bóng tre xanh biếc, ngũ quan thiếu niên sắc sảo. Chỉ có đôi mắt đào hoa như cười như không kia, làm giảm bớt đi vẻ ngạo mạn, lộ ra sự lười biếng.
Hắn hỏi: "Muốn ăn không?"
Mắt Nam Cung Tước sáng lên: "Muốn!"
Thiếu niên ném quả đào cho nàng, Nam Cung Tước khéo léo đón lấy: "Cảm ơn nha!"
Vỏ quả rất mỏng, kéo nhẹ một cái là bóc ra, một chút linh khí yếu ớt theo mùi thơm của đào tỏa ra. Nàng cắn một miếng lớn, trong miệng lập tức tràn ngập nước quả ngọt lịm.
Đây mới là thứ con người nên ăn chứ!!!
Nam Cung Tước ăn xong quả đào, vẫn chưa thỏa mãn, lúc này mới phát hiện thiếu niên vẫn đang nhìn nàng.
Hắn cười khẽ: "Ngươi ăn trông ngon lành thật, chỉ là đào rừng thôi, sao lại giống như đào tiên vậy."
Nam Cung Tước lên tiếng: "Ngươi biết gì chứ. Đây chính là đào tiên đấy!"
Quả đào này nàng cũng không ăn không, nàng lau sạch tay, đầu ngón tay đặt lên ngọc bài bên hông, nhẹ nhàng vận chuyển một tia linh lực.