La Minh Lâm cảm thấy được Huỳnh Dương khá phòng bị người khác, từ đó về sau không tìm cớ sang nhà cậu.
Một tuần tiếp theo, anh bận rộn với công việc ở công ty, hai người cũng không còn tương tác. Chỉ có một vài lần gặp nhau ở thang máy, cậu vẫn mang biểu cảm lạnh lùng, còn anh thì vô thức nhìn cậu đến khi hai người ai vào nhà nấy.
Mỗi khi cảm nhận được ánh nhìn của La Minh Lâm, Huỳnh Dương trong lòng có chút lo lắng: Tại sao lại nhìn mình chăm chăm, chẳng lẽ anh ta là biếи ŧɦái à, tránh càng xa càng tốt vậy.
Chủ nhật, La Minh Lâm theo thói quen đến phòng tranh thư giãn. Anh nhìn thấy Huỳnh Dương từ tầng 2 đi xuống cùng một chàng trai, hai người trao đổi qua lại không khí rất thoải mái, Huỳnh Dương thỉnh thoảng còn nở nụ cười với cậu ta, anh nhớ ra là người đi cùng Huỳnh Dương ở quán cà phê lần trước.
La Minh Lâm nhíu mày, trong lòng như mèo cào, có chút khó chịu khi nhìn thấy Huỳnh Dương luôn lạnh nhạt bây giờ lại bày ra dáng vẻ như vậy. Đợi hai người đi ra khỏi phòng tranh, La Minh Lâm tò mò bước đến hỏi Trần Long: “Người vừa đi cùng ông chủ cậu là ai cậu biết không?”
Trần Long nhìn phía cửa một cái rồi mới trả lời anh: “Anh ấy là Vịnh Đình, bạn thân của anh Dương, tranh của anh ấy cũng được trưng bày ở đây đấy.”
La Minh Lâm nhớ ra lần trước đã nghe nói đến, anh gật đầu với Trần Long rồi bước nhanh ra cửa.
Không ai có thể ngờ được một người đàn ông chững chạc 32 tuổi như La Minh Lâm bây giờ biến thành một kẻ bám đuôi. Anh ôm lòng tò mò ganh tị đi theo sau nhóm hai người Huỳnh Dương, càng nhìn càng khó chịu vì cậu ấy không vui vẻ với anh như thế. Theo sau một bước lại tức thêm một chút, cuối cùng anh cũng quyết định dừng lại, rẽ ở con đường khác đi về nhà.
Buổi tối nằm trên chiếc giường quen thuộc, anh tự hỏi tại sao mình lại để ý Huỳnh Dương đến thế, cậu ấy chỉ là có chút bí ẩn, có chút lạnh nhạt và có chút xinh đẹp thôi mà. Nhưng xinh đẹp thì đã sao, anh cũng không phải là gay, có lẽ chỉ là sự lạnh nhạt của cậu làm kí©ɧ ŧɧí©ɧ anh thôi.
….
La Minh Lâm - người tối hôm qua còn nói mình không phải gay, hôm nay đã mang theo một hộp dâu tây nhập khẩu đứng trước cửa nhà Huỳnh Dương hy vọng kéo được thêm sự chú ý của cậu.
Tiếng chuông cửa lần lượt vang lên ba lần, La Minh Lâm đợi mãi chẳng có ai trả lời. Anh miên man suy nghĩ: Chẳng lẽ cậu không có ở nhà, hay cậu chán ghét anh đến nỗi không muốn mở cửa.
Đứng thêm một hồi lâu anh bắt đầu cảm thấy không đúng. Anh lấy điện thoại ra gọi điện cho cậu, một hồi chuông thật dài cuối cùng cũng có người bắt máy. “Cậu có nhà không?” anh vội hỏi, ngập ngừng một lúc đầu dây bên kia vang lên giọng nói yếu ớt: “Có!”
La Minh Lâm chưa nhận ra điều gì: “Tôi mang cho cậu một phần dâu tây này, cậu ra mở cửa đi.”
Huỳnh Dương giọng nói càng ngày càng yếu ớt: “Không cần đâu… anh mang về đi.”
La Minh Lâm chau mày: “Tôi đã dành phần cho cậu rồi, cậu mở cửa đi!” Huỳnh Dương chẳng lên tiếng nữa, điện thoại vẫn chưa ngắt máy, anh bắt đầu lo lắng đập cửa gọi cậu: “Dương,.. này,... cậu sao thế….” Một loạt lời thốt ra cùng tiếng đập cửa dồn dập cũng chẳng có ai đáp lại.
La Minh Lâm lúc này đã chắc chắn cậu không ổn, anh giơ chân đạp một cái thật mạnh, cánh cửa theo đó bật ra. La Minh Lâm chạy thẳng vào nhà cậu, nhìn qua phòng khách không có ai, nhìn sang bên phải một cánh cửa phòng đang mở, anh nhìn thấy Huỳnh Dương đang nằm bất động dưới đất trong phòng vẽ.
La Minh Lâm hoảng hồn chạy đến, anh bế cậu lên rồi gọi xe cấp cứu.
Đến bệnh viện, bác sĩ bảo Huỳnh Dương bị loét dạ dày cấp độ nhẹ, chưa quá nguy hiểm nhưng do cậu nhịn ăn nên bị kiệt sức dẫn đến ngất xỉu. Tạm thời nằm viện 3 ngày theo dõi.
La Minh Lâm vào phòng thăm cậu, lúc này cậu đã tỉnh, dáng vẻ không còn xù lông như mỗi khi gặp anh nữa, nhìn có chút đáng thương.
Huỳnh Dương nhìn anh lên tiếng: “Cảm ơn!”
La Minh Lâm cười cười lắc đầu ý bảo không cần khách sáo. Anh suy nghĩ rồi bảo cậu: “Cậu nhớ số gia đình không, tôi gọi giúp cậu, lúc nảy gấp quá nên không mang theo điện thoại của cậu.”