Người Là Ánh Bình Minh Của Riêng Tôi

Chương 3: Lạnh lùng

“Tầng 2 không dành cho khách, nếu không còn gì mời anh xuống tầng dưới xem tranh!” Huỳnh Dương dửng dưng, nói xong quay đầu tiếp tục vẽ.

Cuộc trò chuyện bất ngờ rơi vào ngõ cụt, một người đàm phán giỏi như La Minh Lâm lại có chút khó đỡ trước Huỳnh Dương, trong thái độ của cậu căn bản không muốn duy trì cuộc trò chuyện với anh.

Quan sát một vòng, anh bước đến bên cạnh Huỳnh Dương nhìn nhìn bức tranh cậu đang vẽ, là một chậu hoa bên cửa sổ dưới ánh nắng chiều, La Minh Lâm sực nhớ lúc trước đã dạo qua phòng tranh tìm các tác phẩm của cậu, hầu hết là nắng chiều nếu không thì là buổi đêm, người này là không biết vẽ buổi sớm mai hay sao?

Anh nhẹ giọng hỏi: “Cậu không thích vẽ buổi sớm sao?”

La Minh Lâm không ngờ rằng người kia quay đầu hỏi ngược lại anh rằng: “Sao anh vẫn còn ở đây.”

Anh khựng lại một chốc: “Tôi chỉ muốn trò chuyện thêm với cậu một lúc.”

Huỳnh Dương lạnh nhạt: “Thật xin lỗi nhưng tôi đang bận!”

Được rồi, La Minh Lâm nghẹn họng không còn gì để nói, lần đầu tiên bị người ta chán ghét như thế anh chính thức từ bỏ. Anh nghĩ dù sao thì bức tranh vẫn nằm ở đây, mỗi tuần đến xem là được.

La Minh Lâm quay lại tầng 1, thấy Trần Long tiến về phía anh vẻ mặt hóng chuyện: “Anh có thương lượng được với anh ấy không?” La Minh Lâm thất vọng: “Không được.”

Trần Long “ồ” một tiếng: “Biết ngay là vậy mà, nhưng không sao, bức tranh vẫn luôn đặt ở đây thôi, anh có thể đến xem bất cứ lúc nào mà.”

La Minh Lâm quay sang hỏi cậu: “Ông chủ cậu bao nhiêu tuổi.”

Trần Long nhanh nhẹn: “26 tuổi!”

Anh hỏi tiếp: “Bình thường cũng khó gần như vậy à?”

Trần Long cười cười: “Đúng thế, anh ấy không thích người lạ lắm.”

La Minh Lâm không hỏi tiếp, chỉ nghĩ trong lòng người còn trẻ như vậy nhưng tính cách lại giống một ông già khó tính, khó gần.

Anh tiếp tục dạo quanh, xem vài bức mới treo lên của tác giả Vịnh Đình. Tranh của họa sĩ này cũng rất đẹp, chỉ tiếc là anh lại không cảm nhận được cảm xúc mãnh liệt nào trong đó như những bức tranh mà Huỳnh Dương vẽ. Huỳnh Dương cũng chẳng phải người vẽ đẹp nhất anh từng thấy, chỉ là đối với anh Ánh Tà Dương của cậu là đặc biệt nhất.

….

Một tháng đi qua,

La Minh Lâm vẫn đều đặn mỗi cuối tuần đến phòng tranh ngắm nghía một lượt. Anh để ý mình rất ít khi gặp Huỳnh Dương, cậu trong lòng anh càng ngày càng thêm bí ẩn.

Một buổi chiều, anh thấy cậu đi cùng với một chàng trai có vẻ trạc tuổi cậu. Trạng thái Huỳnh Dương lúc này không giống lúc nói chuyện với anh, cậu vui vẻ hơn nhiều. Trong lòng La Minh Lâm lóe lên sự khó chịu, anh tự hỏi nói chuyện với anh khiến cậu khó chịu như thế sao.

Buổi tối cùng ngày, hai người gặp nhau lúc đợi thang máy xuống tầng đổ rác. Huỳnh Dương mặc một chiếc áo thun cổ rộng tay dài màu trắng cùng quần ống suông màu kem, một bộ quần áo ở nhà khá bình thường nhưng ở trên người cậu lại có khí chất khác biệt. Trùng hợp, La Minh Lâm cũng mặc một chiếc quần ống suông nhưng là màu xám, phía trên là một chiếc áo thun tay dài đen hơi ôm lấy cơ thể rắn chắc. Hai người đứng cạnh nhau một thấp một cao thật là cảnh đẹp ý vui.

Bước vào thang máy, anh chủ động bắt chuyện: “Trùng hợp thật!”

Huỳnh Dương: “Ừm.”

La Minh Lâm: “Cậu ăn tối chưa?”

Huỳnh Dương gật đầu: “Tôi ăn rồi!”

La Minh Lâm: “...” cậu ấy không hề muốn nói chuyện với mình.

Thật ra, từ đầu đến cuối giọng nói của Huỳnh Dương vẫn luôn từ tốn hòa nhã, chỉ là cậu không có thói quen tán gẫu với người không thân thiết.

Hai người duy trì bầu không khí im lặng khi trở về, ai vào nhà nấy không ai nói thêm lời nào. Đối với La Minh Lâm, những câu trả lời ngắn gọn của cậu làm anh không biết phải tiếp tục thế nào, cảm thấy như Huỳnh Dương không thích giao tiếp với anh lắm, sợ nói nhiều thêm sẽ làm phiền đến cậu.

Mặc dù không muốn làm phiền cậu lắm, nhưng La Minh Lâm vẫn không chấp nhận được bản thân bị lơ là, từ trước đến nay anh luôn là người lạnh nhạt với người khác, nào có chuyện bản thân bị ghét bỏ như thế. Anh bắt đầu tìm cách để giao tiếp với Huỳnh Dương nhiều hơn.

….

Một tuần sau.

Khi đang ngồi ở bàn làm việc, anh quan sát xung quanh một lúc, suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng tìm được một lý do tiếp cận cậu.