Người Là Ánh Bình Minh Của Riêng Tôi

Chương 1: Ánh tà dương

Một chiều chủ nhật bình thường, La Minh Lâm khoác trên người bộ âu phục đen lịch lãm, bước vào một phòng tranh mang tên Ánh Dương trên đường Hà Thanh. Anh chậm bước, thong thả quan sát từng bức tranh được treo trên tường.

Xem hết một vòng, La Minh Lâm dừng trước một tác phẩm có tên Ánh Tà Dương ngắm thật lâu, nhìn thông tin họa sĩ, Dương. Đây là bức tranh ấn tượng nhất đối với La Minh Lâm từ trước đến giờ, nó mang đến cho anh một cảm giác trầm lặng nghẹt thở khi nhìn vào nhưng càng nhìn lại càng không thể dời mắt.

La Minh Lâm tìm người phụ trách ở đây ngỏ ý muốn mua lại bức tranh ấy, nhưng cuối cùng anh nhận lại một câu trả lời không như mong đợi: “Rất xin lỗi anh, tác giả có nói trước sẽ không bán, ngoại trừ Ánh Tà Dương tất cả các bức còn lại anh đều có thể mua.”

La Minh Lâm khó hiểu, anh nghĩ mãi không ra lý do nếu đã trưng bày ở đây tại sao không bán, anh nói với người phụ trách: “Tôi có thể trả giá cao hơn.”

Trần Long - người nhân viên phòng tranh lắc lắc đầu: ”Tác giả của Ánh Tà Dương chỉ muốn treo nó ở đây như lưu giữ kỷ niệm, sẽ không bán cho dù giá cao thưa anh.”

La Minh Lâm có chút thất vọng, anh chưa bao giờ đàm phán thất bại, một bức tranh của một họa sĩ bình thường sao lại khó mua đến thế, anh lại quay sang Trần Long: “Cậu có thể cho tôi biết một số thông tin của họa sĩ này không?”

Trần Long vẫn lắc đầu: “Không thể tiết lộ thưa anh.”

La Minh Lâm không bỏ cuộc: “Tôi có thể trao đổi với chủ ở đây không?” Có lẽ trong đời anh chưa bao giờ cố chấp với thứ gì như thế.

Trần Long khó xử, trước giờ chưa gặp người nào kiên trì như La Minh Lâm: “Anh ấy không thường đến đây, anh có thể để lại thông tin, khi nào anh ấy đến tôi sẽ báo lại cho anh.”

La Minh Lâm càng khó chịu, họa sĩ không thể tiết lộ thông tin thì cũng thôi, sao ngay cả chủ phòng tranh cũng không thể tiết lộ chứ. Nhưng quả thật anh đã đến đây rất nhiều lần nhưng chưa bao giờ gặp được chủ nhân nơi này. La Minh Lâm lấy trong túi ra tờ danh thϊếp đưa cho Trần Long, dặn dò cậu nhất định phải đưa nó cho chủ, anh thật sự rất muốn mua bức tranh này.

La Minh Lâm đi đến chỗ bức tranh nhìn thêm một lần, lúc này anh thấy có thêm một người lạ mặt đứng đó. La Minh Lâm tiến đến đứng bên cạnh, yên lặng ngắm nhìn bức tranh. Thỉnh thoảng, anh quay sang nhìn người bên cạnh.

Chàng trai trẻ khoảng 25-26 tuổi, thấp hơn anh một cái đầu, có khuôn mặt ưa nhìn, cậu nhìn như hòa vào bức tranh. La Minh Lâm cảm thấy chàng trai này và bức Ánh Tà Dương lại có một điểm chung, đó là sự tĩnh lặng đến nghẹt thở.

Không hiểu sao anh cảm thấy người này sẽ biết điều gì đó, anh lên tiếng hỏi: “Cậu có biết họa sĩ này không?”

Chàng trai liếc nhìn anh, chỉ đơn giản trả lời: “Có!”

La Minh Lâm bỗng chốc thấy bản thân có hy vọng, anh tiếp tục nói với người kia: “Tôi muốn mua bức tranh này, cậu có thể cho tôi số điện thoại của người này không?”

Chàng Trai không quan tâm lắm, vẫn nhìn bức tranh trên tường: “Bức tranh này không bán.”

La Minh Lâm: “Tôi biết, nhưng tôi vẫn muốn gặp họa sĩ này thử trao đổi một lần, cậu cho tôi thông tin tôi sẽ cảm tạ cậu thật tốt.”

Chàng trai cười cười: “Anh đừng phí sức, sẽ không bán.” Nói xong cậu gật đầu chào anh rồi đi mất. La Minh Lâm cảm thấy phòng tranh này quả thật kỳ lạ, không chỉ ông chủ kỳ lạ, họa sĩ kỳ lạ, ngay cả khách hàng ở đây cũng có tính cách kỳ lạ.

6 giờ tối,

La Minh Lâm về đến nhà, nơi anh ở là một khu căn hộ cao cấp có 15 tầng, mỗi tầng chỉ có 2 căn đối diện nhau, đầy đủ tiện nghi. Thang máy dừng ở tầng 6, La Minh Lâm bước ra khỏi thang máy đi đến cửa ấn vân tay, phía sau có tiếng lạch cạch, cửa nhà đối diện mở ra, La Minh Lâm quay đầu lại thì nhìn thấy hình bóng quen thuộc, là chàng trai anh gặp ở phòng tranh lúc chiều. La Minh Lâm bất ngờ định mở miệng chào hỏi, thế nhưng người kia không nhìn anh lấy một lần đã khép cửa lại đi mất.