Ăn Tằn Uống Tiện Làm Đỉnh Lưu

Chương 7

Lúc này, Tần Nguyệt rất vui, mang theo số tiền lớn, ngay lập tức đến cửa hàng thời trang cao cấp mà trước đây cô luôn muốn đến nhưng không dám.

Cô hào hứng thử vài bộ quần áo, và bộ nào cô cũng thấy rất ưng ý. Chọn ra bộ yêu thích nhất, nhà giàu mới nổi Tần Nguyệt rút thẻ ra thanh toán, tự tin bước ra khỏi cửa hàng.

Khi có tiền, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn hẳn.

Sau khi mua sắm xong, Tần Nguyệt nhanh chóng bình tĩnh lại. Mặc dù trong lòng vẫn vui mừng, nhưng cô biết rõ rằng phát triển bền vững mới là điều quan trọng, vì tiền rồi cũng sẽ có ngày tiêu hết.

Phung phí là không nên.

Sau khi tận hưởng cảm giác mua sắm, cô gọi tài xế về nhà.

Khi Tần Nguyệt lên xe, ở mặt sau của trung tâm thương mại Nguyên Nhất cũng có một chiếc xe màu đen đang đỗ.

Cửa sau mở ra một khe nhỏ, có người nhìn quanh quan sát, xác định không có ai, rồi nhanh chóng lên xe.

Nếu Tần Nguyệt ở đây, cô sẽ nhận ra ngay đó là chàng trai trẻ vừa mua đồ trong cửa hàng. Lúc này, anh vẫn che kín mặt, tay cầm túi đồ.

Vừa lên xe, người đã đợi sẵn bên trong liền hỏi: "Lục Lê, sao giờ cậu mới ra?"

Lục Lê thở phào nhẹ nhõm, bỏ mũ và khẩu trang xuống, lấy kính râm ra, để lộ đôi mắt sáng long lanh như có ánh sao, trong sáng và thuần khiết.

Ngũ quan của anh đẹp đến kinh ngạc, dù đã quen biết mười lăm năm, người đại diện mỗi lần nhìn thấy vẫn không khỏi sững sờ.

Gương mặt này, sinh ra là để làm ngôi sao.

Năm tuổi, Lục Lê bắt đầu nổi tiếng với tư cách sao nhí, được mọi người yêu mến khắp nơi. Trong khi nhiều sao nhí khác dần mất đi vẻ đáng yêu, Lục Lê ngày càng đẹp hơn.

Cùng với diễn xuất xuất thần, suốt mười lăm năm qua anh luôn là ngôi sao sáng.

Giờ đây, khi vừa tròn hai mươi, Lục Lê vẫn giữ nét ngây thơ trên khuôn mặt, đôi mắt trong sáng như tờ giấy trắng vì ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài.

Lục Lê cười nói: "Vừa nãy gặp một đạo diễn, sợ bị nhận ra nên em trốn vào nhà vệ sinh một lúc."

"Thế cậu mua được đồ chưa?"

"Ừm."

Anh vỗ nhẹ túi mua sắm, trông rất vui vẻ.

"Có thuận lợi không? Đã bảo rồi, cần gì cứ bảo tôi mua giúp, những việc nhỏ này không cần cậu phải tự đi. Lỡ bị nhận ra, gây ra náo loạn thì phiền phức."

Người đại diện thở dài.

Không hiểu sao Lục Lê lại muốn tự đi mua đồ.

Khuôn mặt anh làm sao có thể ra ngoài được?

Nếu bị nhận ra, chắc chắn sẽ gây xôn xao.

Suốt mười lăm năm qua, ngoài việc đóng phim, Lục Lê luôn ở nhà, thậm chí giáo viên cũng thuê riêng để tránh phiền phức.

Nhưng cũng vì thế mà anh thiếu đi nhiều trải nghiệm, nhiều kiến thức cơ bản về cuộc sống.

Có được thì phải có mất.

Lục Lê cầm túi mua sắm, vui vẻ nói: "Ban đầu không thuận lợi lắm, sau có người giúp nên mọi việc suôn sẻ. Hóa ra mua đồ cũng cần nhiều kiến thức như vậy."

Anh ngạc nhiên như vừa phát hiện ra điều mới mẻ.

Người đại diện: "..."

Có vẻ cần bổ sung kinh nghiệm sống cho cậu ấy ngay lập tức.

Suy nghĩ một lúc, người đại diện nói: "Cậu muốn trải nghiệm cuộc sống bình thường đúng không? Tôi đã đăng ký cho cậu tham gia một chương trình truyền hình thực tế. Cậu có thể thư giãn, tạm gác công việc lại. Bộ phim trước đó cậu đã bỏ ra quá nhiều sức lực rồi."

Lục Lê nhăn mặt, không muốn tiếp xúc với nhiều người.

"Chương trình gì vậy?"

Người đại diện: "Du Lịch Vòng Quanh mùa hai."