Tiếng cắt cỏ vang lên ở một ngôi nhà đất nhỏ đổ nát cạnh một ngọn núi ở bìa rừng. Ngôi nhà này cách rất xa những ngôi nhà khác trong làng, ngôi nhà gần nhất cũng phải cách đó một quãng đi bộ ngắn.
Khu vực hàng rào bao quanh nhà cỏ mọc um tùm vì lâu ngày không được chăm sóc. Nhưng bây giờ cô gái chủ nhà đang bắt đầu dọn sạch những bãi cỏ này với một sự siêng năng mà trước đây cô chưa bao giờ làm.
"Ôi trời! Dọn cái đống cỏ này mệt quá đi." Lời phàn nàn của cô gái chủ nhà, người có vẻ rất khó chịu với sức lực nhỏ bé của mình. Đó là do cơ thể này đã bị suy dinh dưỡng trong một thời gian dài, khiến nó trở nên xấu đi và gầy gò đến mức gần như chỉ còn lại lớp da bọc xương.
Và khi nhận ra cơ thể mình không thể chịu đựng được nữa, cô đã đặt chiếc xẻng cũ trên tay xuống rồi ngồi trên một khúc gỗ lớn gần đó để nghỉ ngơi. Thật tốt khi thời tiết lúc này mát mẻ vì mùa đông vừa mới đến cách đây không lâu. Đây là lý do tại sao cô lại siêng năng đi cắt cỏ, dọn dẹp lại sân nhỏ nhà mình, với thời tiết này thật sự rất thích hợp để làm việc ngoài trời.
Cố Lập Cẩm ngơ ngác nhìn khu vực phía sau ngôi nhà mà cô định biến thành khu trồng rau. Thành thật mà nói, hiện tại cô không biết chuyện gì đã xảy ra với mình vì việc cô sống lại trong cơ thể của người khác như thế này quả là một ảo mộng, phi lý đến mức cô không thể tin đó là sự thật. Cố Lập Cẩm chắc chắn là mình đã chết vì chán nản nên từ bỏ hy vọng sống. Nhưng đột nhiên, khi mở mắt ra lần nữa cô lại xuất hiện trong cơ thể của một cô gái trẻ ở một thời không khác, trong một khoảnh khắc nào đó cô đã nghĩ rằng cô đã xuyên không tới thời Trung Quốc cổ đại. Bởi vì nơi này hơi giống với bộ truyện Võ thuật mà cô đã đọc rất lâu trước đây.
Cố Lập Cẩm nhớ lại, cô đã tuyệt vọng đến mức bỏ cuộc và chết. Nhưng đột nhiên cô lại tỉnh dậy trong cơ thể của một cô gái trẻ cùng tên với cô nhưng khác họ. Tên của cô gái trẻ này là Đổng Lập Cẩm, bây giờ đã mười lăm tuổi. Khoảng cách tuổi tác khá xa với Cố Lập Cẩm, vì khi ở thế giới ban đầu cô đã khoảng ba mươi tám tuổi, giữa họ có thể được gọi là mẹ con.
Ở thế giới ban đầu của Cố Lập Cẩm, cô vốn là một cựu đặc nhiệm đấu tranh để sinh tồn trong một thế giới bị phá hủy bởi một loại virus nhân tạo. Loại virus này được tạo thành để tiêu diệt con người và nó làm rất tốt công việc của mình, nó đã khiến dân số loài người và các sinh vật sống khác biến mất khỏi thế giới. Rồi cuối cùng, sự sống của hơn một nửa thế giới đã biến mất do chết đi.
Thế giới nơi cô đến không còn phù hợp để sống nữa, mọi nơi đều tràn ngập khói bụi ảm đạm, nhìn đâu cũng chỉ thấy những tàn tích bị bỏ hoang. Thứ virus đó đã khiến nền văn minh của nhân loại gần như sụp đổ. Nguyên nhân là do một số nước bí mật thử nghiệm nhân giống virus nhầm sử dụng chúng làm vũ khí sinh học trong chiến tranh. Nhưng không may đã xảy ra sự cố, loại virus được tạo ra quá nguy hiểm, nguy hiểm đến mức không thể kiểm soát được nó, để nó trốn thoát khỏi phòng thí nghiệm, và bắt đầu lây lan sang những người bên ngoài, tạo ra một thảm họa lớn khiến thế giới không bao giờ trở lại như cũ nữa.
Trong vòng chưa đầy hai năm, toàn bộ thế giới tràn ngập những người nhiễm virus trông giống như những xác chết biết đi, nó tương tự như những thây ma chỉ tồn tại trong phim. Và điều này đã gây ra cái chết của hơn bảy mươi phần trăm dân số loài người, hai mươi phần trăm là những người bị nhiễm virus và không bị ảnh hưởng, trong đó mười phần trăm còn lại là những người đã biến đổi hoặc có thể gọi là tiến hóa. Những người này có khả năng vượt trội hơn người bình thường. Chẳng hạn như có một cơ thể khỏe mạnh và bền bỉ như thép, hay có sự nhạy cảm vượt trội hơn người bình thường. Biết tạo lửa, tạo nước, tạo sét hoặc sử dụng sức mạnh để thu thập đồ vật, nó giống như một bộ phim siêu anh hùng nổi tiếng hay những quyển truyện viết về năng lực siêu nhiên.
Nhưng thực tế thì truyện rất dở và khác xa với phim. Những người sống sót sau virus nhưng không đạt được bất kỳ năng lực đặc biệt nào sẽ bị áp bức bởi những người có năng lực đặc biệt. Họ bị coi như nô ɭệ và bị cưỡиɠ ɧϊếp, họ không nhận được bất kỳ sự giúp đỡ nào tuy họ đã kêu gào, khóc lóc để cầu cứu nhưng thứ họ nhận lại không phải là sự cảm thông mà là sự đánh đập và tra tấn man rợ, sự thoái hóa này đã chôn vùi thứ được gọi là luật pháp, luật pháp đã từ lâu không còn ý nghĩa gì nữa. Giống như quay trở lại thời kỳ con người còn chưa văn minh và hầu hết phải đầu hàng, vì không có nhiều lựa chọn và nghĩ rằng mình sẽ không thể sống sót nếu phải sống ngoài trại. Nhưng có rất nhiều người không thể chịu đựng được, họ chọn cách trốn thoát và sống cuộc sống riêng của mình ở bên ngoài.
Và Cố Lập Cẩm là một trong số đó. Mặc dù nó nguy hiểm và có cơ hội sống sót thấp hơn, nhưng nếu cô phải sống mà bị áp bức như thể cô không phải là con người, thà cô ra ngoài bị thây ma cắn chết ở bên ngoài còn hơn. Và Cố Lập Cẩm đã có thể tự mình sống sót trong nhiều năm. Có lẽ là vì bản thân Cố Lập Cẩm cũng có được năng lực đặc biệt. Nhưng năng lực của cô là một chiều không gian khác, những vật phẩm được cất giữ trong không gian đó sẽ không bị mục nát hay hư hỏng, cho phép cô tích trữ nhiều vật phẩm.
Và ngoài việc duy trì trạng thái của sự vật, năng lực chiều không gian của Cố Lập Cẩm còn đặc biệt hơn những thứ khác, đó là không gian bên trong giống như một khu vườn rộng lớn trồng đầy những loài thực vật kì lạ, ngoài ra còn có một cái ao lớn. Vì vậy, cô chắc chắn sẽ không thiếu thức ăn hay nước uống. Nhưng ngay cả khi đó, việc phải vật lộn để tồn tại một mình trong một thế giới vô vọng đã khiến cô không muốn sống nữa và cuối cùng cô đã chết.
Nhưng khi chết, Cố Lập Cẩm không xuống địa ngục hay lên thiên đường, mà cô lại tình cờ ở trong cơ thể của một người khác. Đôi khi cô không chắc chắn chính xác điều gì đã xảy ra với mình, cô không biết liệu cô phải là linh hồn quỷ dữ chiếm lấy cơ thể của người khác như trong phim hay không.
May mắn thay, Cố Lập Cẩm tiếp nhận được ký ức của chủ nhân cơ thể, giúp cô hiểu được bản chất của thế giới này. Nhưng cô không chắc chắn chính xác được nơi này ở đâu, vì qua quan sát thì chiếc váy cô đang mặc, cách sống và nền văn hóa nơi đây tương tự như nền văn hóa của Trung Quốc cổ đại, nhưng tên triều đại này lại không giống như những gì cô được học. Nhưng thế giới này có một thứ gọi là "khí" giống như một chuỗi nỗi sợ hãi từ thế giới trước theo cô đến thế giới này.
Và từ ký ức của cơ thể này, cô biết rằng phần lớn người dân ở đây đều có Khí lực. Chỉ một tỷ lệ nhỏ thì không, và những người này hoàn toàn có thể bị coi là khuyết tật. Và đúng vậy, cô gái mà cô bước vào đã không còn sự sống. Khỏi phải nói cuộc sống của cô ấy trước đây khó khăn đến mức nào khi không có khí lực.
Tên của cô gái sở hữu cơ thể này là Đổng Lập Cẩm, trước đây gọi là Trần Lập Cẩm, là con gái của vợ thứ hai của một đại quan ở kinh đô. Nhưng thực tế, cuộc sống gia đình trong những gia đình đông con hiếm khi yên bình nếu không có chỉ một người vợ.
Tên mẹ của Đổng Lập Cẩm là Đổng Lập Cát, bà cũng là con gái của một gia đình quan, nhưng chức vị không lớn bằng nhà họ Trần. Làm vợ hai của Trần Lương Dung - người đứng đầu tương lai của nhà họ Trần lúc bấy giờ, nhưng cuộc hôn nhân này chỉ hạnh phúc lúc ban đầu. Sau một thời gian, Trần Lương Dung bắt đầu mất hứng thú với bà, ông ấy chuyển sự chú ý từ bà sang những người vợ lẽ mới. Và khi Đổng Lập Cát sinh con gái thay vì con trai, tình trạng của bà trong nhà càng trở nên tồi tệ hơn. Và còn tệ hơn nữa khi khí lực của Đổng Lập Cẩm không thức tỉnh. Điều này ngay lập tức khiến cô bé và mẹ cô trở nên vô dụng, và bị xem là đồ đáng xấu hổ của gia đình.
Nhưng tệ nạn của Trần gia vẫn chưa kết thúc. Bởi vì những người đó không hề có ý định trả lại tài sản ban đầu cho Đổng Lập Cát mà lại chiếm đoạt hết toàn bộ. Tuy bà xuất thân từ nhà quan nhưng bà không thể đưa ra bất kỳ yêu cầu nào. Họ chán ghét bà, dù có xin tiền cũng không có ai thông cảm giúp đỡ. Nhưng thật tốt khi Đổng Lập Cát có tài sản được cất giữ bí mật kể từ khi kết hôn, tài sản này không có trong danh sách tài sản ban đầu. Đó là tài sản cá nhân mà bà bí mật sở hữu trong chiếc nhẫn không gian và nó rất đáng kể.
Nhưng dù vậy, khi sống trong phủ nhà họ Trần, bà vẫn phải lén lút lấy ra một phần tài sản của mình để tiêu xài. Và khi bị Trần gia đuổi khỏi, bà đã phải dùng hơn một nửa tài sản của mình để những thị vệ tốt nhất để bảo vệ mình và con gái trên đường rời khỏi kinh đô. Cùng với việc che đậy mọi dấu vết, nhà họ Trần nhất định sẽ không buông tha hai mẹ con, đặc biệt là Đổng Lập Cát.
Và bởi vì gia đình Đổng Lập Cát luôn không đồng ý và phản đối việc bà làm vợ hai của Trần Lương Dung, nhưng bà quá bướng bỉnh không nghe lời nên đã khiến cuộc sống của mình và con mình trở nên tồi tệ. Bà xấu hổ không dám quay về nương tựa vào nhà cũ, quan trọng hơn là Đổng Lập Cát sợ nhà họ Đồng sẽ càng đau khổ vì bà. Vì câu chuyện tai tiếng của bà nếu được lan truyền rộng rãi chắc hẳn ít nhiều sẽ ảnh hưởng đến gia đình.
Và đúng như dự đoán, khi họ rời kinh đô, thực sự đã có những sát thủ đi theo họ, cả mẹ lẫn con, nhưng những thị vệ được thuê, họ đã hoàn thành công việc xứng đáng với mức lương của họ đó chính là gϊếŧ chết những tên sát thủ đó, và che đậy mọi dấu vết của hai mẹ con để không ai có thể tìm thấy cho đến khi đến đích. Ngôi làng rừng sương mù thuộc trấn Hà Nam là vùng đất ở vùng nông thôn hẻo lánh ở phía đông, nơi mà mà Đổng Lập Cát đã mua từ lâu. Ngôi làng được gọi là Rừng Sương Mù vì nằm cạnh Rừng Sương mù Đen, nhưng dân làng chỉ gọi đơn giản là Rừng Sương Mù.
Hai mẹ con sống cùng nhau trong một căn nhà nhỏ ở nông thôn được ba năm. Đến khi Đổng Lập Cát qua đời vì bạo bệnh, Đổng Lập Cẩm mười ba tuổi mất đi người thân duy nhất còn lại trong gia đình khiến cô bé tuyệt vọng trong cuộc sống. Hai năm sau, cô bé cũng chọn cái kết đau lòng.
"Haizz..." Bóng dáng của một người phụ nữ gần như trung niên trong cơ thể của một cô gái mười lăm tuổi gầy gò thở dài nặng nề. Bởi cô không biết cuộc sống giữa cô và cô gái trẻ này ai lại buồn bã hơn.
Nhưng bây giờ hãy để vấn đề đó lại, bởi vì bây giờ cô phải tìm cách sống sót trong thế giới này. Tuy là nơi kỳ lạ đối với Cố Lập Cẩm nhưng cô vẫn phải tiếp tục sống. Mặc dù cô nghĩ đến một ngày nào đó cô cũng phải chết đi.
Nhưng lần này, Cố Lập Cẩm lại cảm thấy háo hức với cuộc sống hơn bao giờ hết. Vì ít nhất cuộc sống mới này dường như không vô vọng như cuộc sống cũ.
“Mong cô yên nghỉ, Đổng Lập Cẩm.”
Cố Lập Cẩm nhẹ nhàng lẩm bẩm. Cô hy vọng Đổng Lập Cẩm có thể yên nghỉ, đừng nhập cơ thể của cô trong thế giới khủng khϊếp đó.