Hạ nhân vội vàng cúi đầu nhận lệnh, nhanh chóng lui vào trong để chuẩn bị mọi thứ. Cao Lăng chợt ngẫm nghĩ gì đó, rồi quay lại về phía Minh Triết:
"Tiên sinh tên gì nhỉ?"
Minh Triết đáp lại một cách lễ phép:
"Thưa đại nhân, tiểu dân tên là Võ Minh Triết."
Cao Lăng gật đầu, ghi nhớ cái tên, rồi mỉm cười ấm áp:
"Võ Minh Triết, tên rất hay! Hôm nay nhất định phải ở lại dùng bữa với chúng ta. Ta thật muốn nghe tiên sinh kể lại mọi chuyện đã xảy ra."
Minh Triết trên mặt hiện ý cười:
"Đại nhân, mọi sự tuân theo ý ngài."
Sau đó, Cao Lăng dẫn cả hai người vào trong phủ. Ánh hoàng hôn dần tàn, những ánh đèn lấp lánh sáng bừng khắp sảnh phủ, tạo nên không gian ấm cúng và trang nghiêm.
Dẫn Vô Song và Minh Triết đến phòng lớn được trang hoàng cầu kỳ sẵn sàng cho buổi yến tiệc, những bức tranh tinh xảo, chất liệu nội thất là gỗ quý và đá quý. Bàn tiệc được bày trọn vẹn những món ăn ngon miệng, từ những món đặc sản cho đến những món ăn phổ thông nhưng cũng được chế biến với sự tâm huyết.
Cao Lăng mỉm cười hướng Minh Triết:
"Xin mời tiên sinh ngồi xuống."
Sau đó, ông vừa cầm lên một chiếc đùi gà vừa nói:
"Mời tiên sinh, ăn uống tự nhiên nhé."
Rồi, Cao Lăng bắt đầu ăn lấy ăn để. Ánh mắt ông lấp lánh như muốn nuốt trọn những hương vị quen thuộc của món ăn. Có lẽ mấy ngày qua, trong niềm thương nhớ Vô Song, ông thường xuyên bỏ bữa nên giờ đây rất đói.
Vô Song nhìn phụ thân ăn, tự biết rằng ông mấy ngày qua nhịn đói nhiều vì lo lắng cho nàng, nàng không khỏi xót xa, liên tục gắp thức ăn cho ông, giọng nhẹ nhàng:
"Phụ thân, ăn thêm chút nữa đi. Người mấy ngày qua lo lắng cho Vô Song, chắc hẳn bỏ bữa nhiều, giờ rất đói."
Cao Lăng đang nhai dở miếng thịt gà, ngước lên nhìn con gái. Ánh mắt ông tràn đầy yêu thương và xúc động. Ông nuốt vội miếng thịt rồi mỉm cười:
"Con đừng lo, phụ thân đang ăn rất ngon. Con cũng phải ăn nhiều vào."
Vô Song mỉm cười, tiếp tục gắp thêm thức ăn đặt vào bát của cha. Nàng chọn những món ông thích nhất, từng miếng cá thơm ngon, từng miếng rau xào tươi mát. Nhìn phụ thân ăn uống ngon lành, lòng nàng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Cao Lăng, cảm nhận được tình thương và sự quan tâm của con gái, ăn càng thêm ngon miệng. Ông cầm lấy chén canh nóng, húp từng ngụm, cảm thấy sức lực dần trở lại. Ánh mắt ông dần sáng lên, khuôn mặt hốc hác của ông dần dần rạng rỡ.