Chương 6-1: Lời nói dối (thượng)
Tôi và Jesse thật sự trở thành người yêu.Thế nhưng tình nhân bình thường nhất định sẽ không giống như chúng tôi, ở giữa còn có một người, người kia không trở lại, sinh mệnh của chúng tôi thật giống như thiếu đi cái gì.
Có tình nhân nào như vậy không? Si ngốc chờ đợi tình địch của mình trở về?
Nhưng mà hai người chúng tôi đều rất nhớ chị.
Tôi rất nhớ chị, rất muốn một lần nữa thấy lại dáng vẻ chị nhìn tôi cười, trước đây chúng tôi luôn sống nương tựa lẫn nhau như vậy, trong sinh mệnh lặng lẽ chỉ có những điều ấy thôi, vì sao chị lại phải đi chứ?
Lúc đó rõ ràng đã nói là vĩnh viễn, thật giống như một lời nói dối lớn lao vậy.
Tôi sớm đã biết chị sẽ rời đi, thế nhưng tôi không nghĩ rằng lại nhanh như thế, kiên quyết như thế.
Đôi khi tôi thà rằng tin tưởng lời nói dối, bởi vì khi lời nói dối bị vạch trần thật quá khó chấp nhận.
Có lẽ là bởi như vậy nên tôi luôn một mực chờ chị trở về nhỉ.
Tôi vẫn chấp nhất mà tin rằng, chị nhất định sẽ trở về.
Chị nhất định sẽ trở về thôi, chị sẽ không từ bỏ người em trai mà chị đã nói sẽ chăm sóc cả đời đâu.
Chị nhất định sẽ trở về.
“Lúc nào chịấy mới về đây?” Tôi thở dài hỏi trong lúc ăn sáng.
“Rất nhớ cô ấy?” Jesse cười nhàn nhạt, tiếp tục ăn sáng.
“Nhớ chứ, đương nhiên là nhớ.” Tôi lại thở dài một hơi, buông dĩa ăn.
Thật không xong, chẳng có khẩu vị chút nào.
Gần đây tôi luôn có cảm giác kỳ quái, cảm thấy trong ngực có một khoảng trống lớn, cái loại cảm giác không vững vàng này thỉnh thoảng lại làm tôi cảm thấy buồn nôn.
Ngay khi tôi đang miên man suy nghĩ, Jesse cũng buông dĩa ăn.
Trong đôi mắt xanh lam của anh lóe lên một ít do dự, một màu sắc rất trầm trọng.
Làm sao vậy? Anh có chuyện gì muốn nói lại không dám nói sao?
Tôi hiếu kỳ nhìn anh.
Jesse chần chờ rất lâu, rồi mới dùng ngữ khí nhẹ nhàng có chút nghi ngờ nói: “Em có thể xem ảnh chụp mà.”
“Ảnh chụp?” Tôi không phản ứng theo kịp, “Ảnh gì cơ?”
“Đương nhiên là ảnh của chị em rồi.” Jesse lại bắt đầu ăn sáng, sao anh lại cúi mắt xuống? Như vậy làm tôi không thể nào phỏng đoán tâm tình của anh được.
“Vì sao lại phải xem ảnh của chị?” Một bên tự hỏi rốt cuộc anh đang suy nghĩ cái gì, tôi lại dùng ngữ khí vẫn có chút không phản ứng kịp hỏi.
“Không phải em nhớ cô ấy sao?” Động tác Jesse cắt thịt muối có chút cứng ngắc, đầu vẫn cúi thấp.
“Nói vậy cũng đúng.” Tôi như bừng tỉnh, ánh mắt băn khoăn trên bàn cơm, “Ừ… Trên bàn cơm hình như có một khung ảnh phải không…”
“Không có, ” Jesse nói như đinh đóng cột, “Từ trước khi anh đến ở đã không có rồi.”
“Ồ.” Tôi gãi gãi đầu, “Chắc là em bỏ vào trong phòng rồi?”
“Không có, trong cả hai căn phòng đều không có.” Jesse rốt cuộc cũng ngẩng đầu, nhìn tôi bằng một ánh mắt sâu sắc làm tôi sợ hãi.
Tôi bỗng nhiên cảm thấy có sự không ổn khó hiểu, cười nói: “Được rồi, quên đi.”
“Không.” Jesse nắm chặt dĩa ăn của anh, “Xin em hãy đưa ảnh của chị em cho anh.” Ánh mắt của anh thật chăm chú.
… Em không muốn!
Phản bác vô ý thức không nói ra miệng, tôi suy nghĩ một chút, lấy ngữ khí tương đối ôn hòa nói: “Hẳn là không cần… đúng không?”
“Không, anh xin em, nhất định em phải tìm một tấm ảnh cho anh.” Ngữ khí Jesse nghiêm khắc đến mức làm tôi có ảo giác anh đang quở trách mình.
Tôi cảm thấy có chút cực kì sợ hãi, trong ngực càng không dễ chịu, đứng lên, lạnh lùng nói: “Em về phòng đây.”
Jesse đuổi theo, nắm cánh tay tôi, ép buộc tôi nhìn anh, “Vì sao không tìm ảnh cho anh?”
Tôi có chút phát hỏa, “Tự nhiên anh muốn tìm ảnh làm gì?”
Anh nheo mắt, “Em chột dạ cái gì?”
“Em không chột dạ cái gì hết!” Nổi nóng giật tay anh ra, “Anh thật kì quái!”
“Trong căn phòng này, đến một tấm ảnh của chị em cũng không có.” Jesse yếu ớt mở miệng, “Một tấm cũng không có, em như vậy cũng dám nói em yêu cô ấy?”
Tôi phì cười ra tiếng, “Đâu thể có chuyện như vậy! Ảnh của chị có rất nhiều!”
“Vậy em tìm cho anh.” Jesse chấp nhất nói.
“Tìm thì tìm!” Tôi nổi cáu, “Em tìm cho anh cả tập!”
Đi vào phòng sách, trên giá sách có một bộảnh, thế nhưng khi tôi mang bộảnh ra xem, đến một tấm chụp người cũng không có, tất cả đều là phong cảnh.
“… Thật kì quái!” Tôi ném cả bộảnh xuống đất, trong ngực sợ hãi.
Tất cảảnh trong phòng sách đều không chụp người, khung ảnh trong phòng thì trống không, ảnh chụp hẳn là được treo trên tường phòng khách cũng không thấy nữa.
Tôi run lên sợ hãi.
Vì sao? Vì sao vậy?
Tôi nhìn về phía Jesse vẫn luôn đứng khoanh tay trước ngực, bình tĩnh nhìn tôi từ nãy đến giờ, run giọng hỏi: “Những tấm ảnh này đâu?”
“Từ trước đến giờ không hề có ảnh chụp.” Jesse lãnh tĩnh nói.
Tôi có thể cảm giác được mình đang run rẩy, tôi có thể cảm giác được mình không muốn nói chuyện với Jesse nữa, tôi xoay người, chạy vào trong phòng.
Jesse lập tức kéo tôi, như là anh đã sớm biết tôi sẽ chạy.
Vì sao anh biết?
Vì sao tôi không muốn biết?