Nữ Ám Vệ Trọng Sinh Truy Phu

Chương 2: Lựa chọn và thuyết phục

Ánh hoàng hôn mềm mại lan tỏa trên những đồi cỏ xanh mướt, tô điểm thêm sắc màu vàng ấm áp cho bức tranh thiên nhiên yên bình của làng quê. Trong bức tranh ấy, cha mẹ và em trai Vân Huyên đang về nhà với bước chân mệt mỏi.

Cha Vân Huyên, ông Vân Phong, một nông dân với tay nghề đan lát bình thường, nổi tiếng với tính cách nóng tính, trọng nam khinh nữ và sĩ diện cao. Ông đang vác trên vai đòn gánh với nhiều thúng, nia còn mới tinh, có vẻ chỉ mới đan mấy ngày trước. Còn bà Thục, mẹ của Vân Huyên, là một người phụ nữ nhát gan, luôn nghe theo lời chồng, lúc này đang lủi thủi đi phía sau lưng chồng. Bên cạnh họ là em trai của Vân Huyên, Vân Hoàng, cậu nhóc hiện tại chỉ mới 3 tuổi nhưng có vẻ còn lớn hơn Vân Huyên 5 tuổi nhờ được ăn uống đầy đủ hơn. Hôm nay cậu thấy cha mẹ lên trấn bán đồ mà không dẫn chị gái theo nên tin chắc sẽ ăn được thêm phần kẹo của chị. Ai ngờ bán hàng không được, nên cha mẹ không mua gì cả, cậu khóc sưng mắt cũng không có gì, giờ đang còn hít nước mũi thút thít.

Tiếng bước chân nặng nề và tiếng đặt đồ đạc ngoài sân khiến Vân Huyên choàng tỉnh lại, cô phải mất một lúc mới định hình lại việc mình đã trùng sinh sau đó vội vàng chạy ra sân.

Cha mẹ Vân Huyên thấy cô cũng chỉ liếc qua một cái nhàn nhạt rồi người thì đi tắm người thì vội vàng đi nấu bữa tối. Bữa tối của họ chỉ có cháo loãng và rau dại, Vân Huyên nhìn chén chão loãng có thể thấy vài hạt gạo dưới đáy thì thở dài, ít nhất lúc làm ám vệ cô không thiếu ăn thiếu uống, đã rất lâu rồi mới quay lại cảnh đói khổ này.

Sau khi ăn uống và dọn dẹp, cha Vân Huyên ngồi trước sân nói vọng vào nhà:

"Bà thu xếp đồ cho đại nương (cách gọi con gái lớn trong nhà), ngày mai cùng lên trấn trên."

Vân Huyên giật mình suýt rơi chén vừa rửa xong, dù cảnh này đã xảy ra ở kiếp trước, dù biết cha mình là người quyết định trong nhà, cô vẫn không tránh khỏi bất ngờ. Đúng vậy, cha cô trước giờ chính là ông trời trong nhà, nói ra là quyết định. Hôm nay thấy thông báo mua người của Vương phủ thì quyết định mai dẫn cô đi bán. Hít sâu một hơi, Vân Huyên đến bên cạnh cha hỏi nhỏ:

"Ngày mai đi đâu vậy cha?"

"Nói mày đi thì cứ đi, hỏi nhiều làm gì! Ngày mai cho mày đến Vương phủ, từ nay được ăn sung mặc sướиɠ."

Ăn sung mặc sướиɠ haha kiếp trước cũng lời này, cô bị bán đi, bị đưa vào cái địa ngục trần gian kia rèn luyện rồi sau đó đến lúc mất mạng cũng không ai tiếc thương. Lần này Vân Huyên đã chuẩn bị sẵn nên cô nói:

"Vương phủ! A, con nghe việc này rồi, hôm nay thím Cẩu tử có nói qua, là Vương phủ đang thông báo mua người đúng không cha." Vân Huyên giả vờ kinh ngạc nói, mà hôm nay đúng là có thím Cẩu tử ghé qua hỏi mượn gạo nhưng cha mẹ không có nhà nên đã về, đúng dịp để Vân Huyện mượn lời.

Lúc này mẹ Vân Huyên cũng nói: "Đúng vậy, hôm nay lên trấn cha mẹ đã thấy thông báo, Vương phủ mua người, nhà chúng ta nghèo không nuôi nổi hai đứa, giờ Vân Huyên đi làm nô tì có chỗ ăn chỗ ngủ, lại có tiền đắp lại cái nhà và qua năm cho Hoàng ca nhi đi học."

"Nhưng con nghe thím Cẩu tử nói, đi làm nô tì là giao mạng cho người ta, vui vẻ thì cho khúc xương, không vừa mắt thì đánh ch t cũng không ai can thiệp được."

Cha Vân Huyên vừa nghe thế thì hùng hổ: "Vậy thì sao! Tao và mẹ mày nuôi mày 5 năm chưa đủ à, giờ mày đi ăn sung mặc sướиɠ lại còn có tiền cho nhà là quá tốt rồi. Sợ ch t thì lo mà làm việc chăm chỉ, chủ bảo đi đông thì đi đông, cứ cun cút mà làm người thì ai để tâm mà đánh gi t mày! Không nói nhiều, thu dọn đồ đi, mai đi sớm, chứ đầy người muốn vào Vương phủ đấy."

"Con.. con không dám, cũng không sợ. Chỉ là.. là con nghe thím Cẩu tử nói Vương phủ cần hai loại, một là bán thân sẽ nhận 10 lượng bạc, hai là ký khế ước 10 năm để làm việc nặng thì nhận 3 lượng nhưng tiền công mỗi tháng được 50 xu. Con nghĩ muốn ký khế ước 10 năm, vậy thì cha mẹ vừa có tiền lúc đầu mà hàng tháng con sẽ gửi thêm tiền công cho cha mẹ. Sau 10 năm, con đã lớn cũng có chút tay nghề, con có thể về phụ gia đình làm việc tiếp." Vân Huyên vừa thút thít vừa nói hết một tràng dài, cô sợ cô ngưng lại thì cha mẹ sẽ không nghe nữa.

Cha Vân Huyên rơi vào trầm tư, ông ta đang nghĩ so với việc bán Vân Huyên rồi nhận tiền một lần và nhận mỗi tháng cái nào lợi hơn. Ông ta nhìn kĩ Vân Huyên, thấy cô được di truyền từ mẹ đôi mắt to tròn sáng, thêm sống mũi thanh tú, ở trong Vương phủ không phải giãi nắng dầm mưa thì làn da chắc cũng trắng nõn, sau này cũng là một mỹ nhân. Hiện giờ nhà cũng không cần nhiều tiền, 3 lượng là đủ sửa nhà, mỗi tháng lấy tiền công của Vân Huyên cũng ổn. Nếu vậy giờ ông đưa nó đi ký khế ước, vừa có tiền vừa đỡ một miệng ăn trong nhà, sau 10 năm, khi Văn Huyên về thì ông tìm một nhà nào để gả, kêu sính lễ cao một chút là được. Vậy là ông nói giọng hòa hoãn:

"Được, dù sao con cũng là khúc ruột cha mẹ, cha cũng không muốn bán con, cốt nhục cắt đứt, vậy cứ đi ký khế ước đi, con chỉ cần chăm chỉ làm việc và nghe lời, mỗi tháng không được về thì nhờ người gửi tiền về cũng được. 10 năm sau cha đón con về."

"Dạ, con nghe cha, giờ con đi thu dọn." Vân Huyên vừa quay người thì gương mặt ngây thơ đau buồn cũng rút đi chỉ còn lại nụ cười nhếch mép. Cô quá hiểu những tính toán trong lòng cha, nhưng cô không sợ, 10 năm này sẽ là thời gian cô rèn luyện, kiếm tiền và tự dọn con đường cho chính mình sau này.