Lửa lớn bùng lên trước mắt, Tây Thanh nhìn thấy ngọn lửa hừng hực như gặp phải kí©ɧ ŧɧí©ɧ, liên tục lùi về sau, Bắc Tễ tiến tới kéo nó lại, đưa nó lên trên một cục đá lớn.Tư Yên ôm được Đông Xích nhanh chóng nhảy về sau, hốt hoảng lùi về, đưa Đông Xích qua bên phía của Tây Thanh và Bắc Tễ.
Đông Xích vẫn còn ngơ ngác, nó kinh ngạc nhìn Tư Yên, thấy cô cầm tấm da thú lên nhào về phía đống lửa.
"Đừng quá đó!! Mẹ ơi!" Bắc Tễ lớn tiếng gọi.
Lửa là sự tồn tại ngang với thánh thần, đa số thú nhân đều khá e ngại nó. Mặc dù bình thường Tư Yên vẫn dùng lửa để nấy cơm nhưng đám Bắc Tễ vẫn sợ lửa.
Tư Yên không nghe, cô ra sức quật da thú để dập lửa. Nhưng lửa đã quá lớn, dùng cách bình thường thì không dập được.
Tư Yên khẽ cắn môi, đúng lúc này, một tiếng thét chói tai đầy khó nghe vang lên, gấu béo Hùng Nhu như sợ mọi người không nghe thấy mà lớn tiếng thét lên: "Tư Yên, cô đúng là đồ giống cái hư hỏng đáng chết!! Cô trộm muối nhà tôi thì thôi đi, giờ còn dám ăn trộm Lửa Thánh!! Lại dám dùng Lửa Thánh đốt hang của tôi!!!!!!!"
Giọng Hùng Nhu đặc biệt lớn, mà thính giác của các thú nhân lại cực kỳ tốt. Rất nhanh tộc trưởng, Thái Sâm cùng toàn bộ giống đực trong tộc đều tới.
Đối với lửa, các thú nhân trời sinh đều kính sợ, bọn họ nhìn thấy Tư Yên đang dập lửa đều bảo trì khoảng cách nhất định, không ai dám tới gần cô.
Thái Sâm nhíu nhíu mày, hắn tính đi qua chỗ Tư Yên.
"Thái Sâm, đừng đi! Nguy hiểm lắm đó!" Lang Tân hô lên.
Nhưng dù mọi người đều khuyên ngăn, Thái Sâm vẫn kiên quyết đi về hướng cô.
Lang Tân nhìn giống đực ưu tú nhất tộc sói, Thái Sâm, lại ngó qua giống cái gầy yếu nhất bộ tộc, Tư Yên, trong mắt cô ta toàn là ghen ghét đố kỵ.
Tư Yên lạnh lùng xoay người liếc Hùng Nhu một cái, cô quay qua tìm thanh gỗ lớn, dùng vảy rắn mài thành một cái xẻng, trực tiếp dùng cát dập lửa!
Không biết có phải vì quá sợ hãi, hay vì tất cả đều không hiểu Tư Yên đang làm gì, nhưng thấy lửa càng ngày càng nhỏ dâng, ánh mắt mọi người, ngoài kính trọng và sợ hãi ra, còn mang theo một chút khó hiểu.
Thẳng đến lúc Tư Yên vốc thêm một xẻng cát xúc quá, nhúm lửa cuối cùng bập bùng, tộc trưởng lúc này mới phát giá mà gọi một tiếng: "Chờ đã!"
Nhưng chờ không được, cát bao phủ, lửa đã bị dập tắt.
Phản ứng đầu tiên của tộc trưởng chính là ôm đầu kêu rên: "Trời ơi đất hỡi, Lửa Thánh, Lửa Thánh bị dập tắt mất rồI!!"
Mí mắt Tư Yên nhảy dựng lên.
Hùng Nhu thấy lửa bị dập, lập tức tiến về phía trước, cô ta bực tức đến điên đầu, vừa lúc nợ cũ thù mới tính luôn một thể đi!
"Tư Yên, cô quả nhiên là giống cái xấu xa, lại dám trộm Lửa Thánh, dám dùng Lửa Thánh đốt hang của tôi!! Bộ tộc Nham Hương sẽ không tha cho cô đâu, tộc trưởng sẽ trừng phạt cô, cả cô lẫn bốn con rắn con bị người khác chán ghét kia, đều phải cút khỏi bộ tộc!!!"
Hùng Nhu nói xong, Lang Tân thuận thế đổ thêm dầu: "Trộm Lửa Thánh, lại dập tắt Lửa Thánh. Tư Yên, có phải cô là gian tế của tộc khác tới hòng hủy diệt Nham Hương không!"
Lang Tân vừa dứt lời, thú nhân trong bộ tộc đều hai mắt nhìn nhau, đều hướng ánh nhìn không mấy thiện cảm về nhà Tư Yên.
Đúng lúc này, Thái Sâm lại bước tới nói: "Tộc trưởng, Tư Yên không phải là giống cái như vậy đâu ạ."
Tộc trưởng còn đang bận than khóc cho Lửa Thánh, không rảnh nghe Thái Sâm nói.
Các thú nhân khác lại ríu rít bàn luận.
"Thái Sâm, sao anh lại bảo vệ cô ta chứ. Anh đừng để giống cái gầy yếu đó lừa gạt, cô ta chính là giống cái xấu xa có thể nhân tâm bán cả con của mình đó."
Thái Sâm lạnh mặt nói: "Tư Yên không bán con của mình!"
Hắn đã nghe Mai Văn nói qua, Tư Yên chỉ cho con mình đi làm việc mà thôi. Từ trước tới nơi, thú nhân làm việc đều không phải chuyện gì mất mặt! Nó tương ứng với việc được mọi người thừa nhận, cũng chứng minh được năng lực cùng giá trị của bản thân!
Hắn không thấy Tư Yên sai ở đâu cả!
"Thái Sâm, Tư Yên ăn uống của tộc nhiều năm như vậy, lại dám trả ơn bằng cách ăn trộm Lửa Thánh, rồi lại dập tắt Lửa Thánh! Tộc ta từ giờ không còn Lửa Thánh, toàn bộ sẽ tiêu đời đó!"
"Đúng đó Thái Sâm, anh làm ơn sáng mắt ra đi, giống cái xấu xa như Tư Yên không giữ được đâu."Thái Sâm hơi hơi nhíu mày. Hùng Nhu thấy mọi người đều bức xúc liền bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cô ta hô hào: "Đuổi Tư Yên đi, phải đuổi cô ta đi!!"
Những thú nhân khác trong tộc cũng hô hào theo: "Đuổi Tư Yên, đuổi Tư Yên đi!!"
Giống đực mạnh mẽ không chút do dự đứng chăn trước mặt giống cái yếu ớt le lói, hắn vươn tay ra ngăn mọi người lại gần Tư Yên, trần giọng nói: "Các người đuổi Tư Yên đi thì tôi cũng sẽ đi."
"Thái Sâm!!"
Thái Sâm là dũng sĩ số một của tộc, ở trong tộc cũng có uy tín lớn. Vì vậy Tư Yên có thể đuổi ra chứ Thái Sâm thì không thể đi!
Đông Xích thấy một màn này, đồng tử hơi hơi co lại, trái tim nó nhảy loạn bên trong. Sao lại như vậy, vì sao những việc nó làm lại đổ hết lên đầu cô chứ.
Với lại Lửa Thánh gì? Nó không hiểu gì hết.
Nhưng dù có không hiểu đi chăng nữa, Đông Xích cũng tự nhận thấy bản thân đã gặp phải rắc rối lớn rồi!
Đông Xích khập khiễng tiến tới, vươn cánh tay vẫn tốt của mình ra, lớn tiếng nói: "Không phải bà ấy làm, không phải, là ta, là ta làm! Một mình ta đốt hang động, mắc gì mấy người lại nói là bà ấy làm!!"
Tư Yên chậc một tiếng: "Đông Xích! Im mồm đi!"
Hùng Nhu lạnh lùng nói: "Nghe đi, thừa nhận rồi, bọn chúng thừa nhận rồi kìa! Giống cái ti tiện Tư Yên xui khiến con của mình ăn trộm Lửa Thánh, sau đó chính cô ta đi dập Lửa Thánh!!"
Toàn bộ thú nhân trong tộc đều tán thành trước lời này. Nhất thời, câu nói "Đuổi Tư Yên đi" lại vang vọng trở lại. Hùng Nhu thấy mọi người đều xa lánh Tư Yên, chợt lộ ra nụ cười thắng lợi. Ngay cả Lang Tân cũng âm hiểm cười.
Tư Yên lạnh lùng nhìn màn kịch này, bỗng nhiên, cô cũng mỉm cười.
Hùng Nhu thấy cô cười, chợt nổi lên một loạt cảm giác sởn tóc gáy.
Tư Yên cười nói: "Giờ mấy người có đuổi tôi đi cũng chưa chắc thắp lại được Lửa Thánh trong một ngày đâu."
Tộc trưởng còn đang đau khổ nghe thấy vậy đột nhiên bật dậy, ông túm chặt lấy Tư Yên: "Cô có ý gì!?"
Tư Yên bình thản cười: "Lửa Thánh vẫn chưa tắt hẳn, nhưng nếu tôi rời đi, chắc chắn nó sẽ không còn cháy được nữa."
Tộc trưởng lập tức túm chặt lấy Tư Yên: "Cô nói Lửa Thánh chưa tắt? Có ý gì? Cô có thể khiến Lửa Thánh bùng lên lại sao??"
"Tôi có thể dập, đương nhiên cũng có thể tạo." Tư Yên nói.
Tộc trưởng lập tức buông Tư Yên ra, không chút do dự nói: "Tư Yên, nếu cô có thể châm lại Lửa Thánh thì dù muốn gì ta cũng đáp ứng."
"Tộc trưởng, đừng làm vậy!" Hùng Nhu vội vã nói, "Tư Yên là một giống cái đầy quỷ kế, ngài đừng nghe theo cô ta!"
Tư Yên cười lạnh nhìn Hùng Nhu, nói: "Ngài xem, tộc trưởng à, không phải tôi không muốn cứu Lửa Thánh, nhưng giờ họ muốn tôi cút xéo. Tôi cút rồi thì sao có thể cứu được nữa đây. Ngài xem có đúng không?"
Chỉ trong nháy mắt, tộc trưởng đã nhanh chóng cân nhắc lợi hại, ông vội la lên: "Không ai có quyền đuổi cô đi! Chỉ cần cô có thể châm lại Lửa Thánh, thì không ai đuổi đi được!!!"
"Hừm. Tôi có thể châm lại Lửa Thánh." Tư Yên lạnh nhạt nhìn Hùng Nhu, "Nhưng đổi lại tôi muốn cô ta phải rời khỏi bộ tộc Nham Hương vĩnh viễn!"
Tộc trưởng sửng sốt. Hùng Nhu khϊếp sợ, đôi mắt mở to.
"Tộc trưởng, đừng nghe cô ta nói! Tư Yên là một tên lừa đảo, cô ta chính là kẻ lừa đảo!"
Tư Yên có mâu thuẫn với Hùng Nhu, ông biết rõ, nhưng mà...
Tộc trưởng có chút chột dạ nói: "Tư Yên, giống cái trong tộc quá ít, tộc ta lại cần giống cái để sinh sản... Hùng Nhu, tuy rằng tính tình không tốt... Nhưng tốt xấu gì cô ấy cũng là một giống cái, cô có thể đổi điều kiện hay không...."
Tư Yên cười lạnh một tiếng, nói: "Tộc trưởng à, tôi cũng không muốn làm khó ngài."
Cô tiến lên, đỡ tộc trưởng dậy, cười nói: "Ngài không muốn đuổi Hùng Nhu đi, cũng được."
Nói rồi, Tư Yên làm một bộ sẵn sàng rời tộc.
"Tư Yên!" Tộc trưởng vội vã kéo tay cô lại, ông không thể đáp ứng điều kiện của Tư Yên, tự khắc biết mình yếu thế hơn, ông cầu xin: "Lửa Thánh, xin cô cứu bộ tộc, cứu lấy Lửa Thánh!"
Tư Yên cười mỉm, lại ngẩng cau đầu, thân hình trong nháy mắt dường như trở nên cao lớn hơn: "Thần Thú trên cao, bộ tộc Nham Hương dù không thể thoả mãn điều kiện của tôi thì tôi cũng sẽ châm lại Lửa Thánh."
Thú nhân có mặt nhìn Tư Yên, có người hoài nghi, cũng có người kính trọng.
Tư Yên đảo mắt một vòng, thấy thú nhân ban nãy bảo vệ mình, nhìn hắn cảm kích cười. Tư Yên không biết, nụ cười lơ đãng này lại in dấu sâu đậm trong lòng Thái Sâm, hắn chỉ cảm thấy mình bị mik hương đánh lén, trong lòng nhảy loạn lên, thần hồn điên đảo.
"Thái Sâm, anh là dũng sĩ của Thần Thú, anh có thể hỗ trợ ta châm lại Lửa Thánh không?"
Thái Sâm nhìn giống cái yếu ớt mặt đầy rỗ, tầm nhìn mơ hồ khó nắm lấy, hắn nỗ lực tập trung tinh thần, hoảng hốt gật đầu, gương mặt ửng đỏ: "Đương nhiên rồi."