Bé Con Phản Diện Rất Bám Người

Chương 12: Miệng cô thối lắm

Bắc Tễ giải thích ngắn gọn công dụng của thuốc cho hai anh trai của mình biết, Tây Thanh ở bên cạnh lấy nửa quả dừa làm bát đựng thuốc bột đưa cho Đông Xích.

Đông Xích nhíu mày, mặt đầy vẻ không tin, thậm chí còn hơi khinh thường cùng ghét bỏ, "Thuốc này do giống cái độc ác đó làm á?"

Tây Thanh lạnh nhạt đứng một bên, nó vẫn còn nhớ rõ, ngày anh cả Đông Xích bị bán đi đã khóc lóc cầu xin Tư Yên như thế nào. Anh hai Nam Mặc thì khóc còn thảm hơn nhưng lại không thể mở miệng nói bất cứ câu gì.

Nhưng dù bọn họ có khóc cầu ra sao, giống cái độc ác đó vẫn nhẫn tâm bán còn họ đi.

Nó vẫn nhớ dáng vẻ tuyệt vọng tột cùng của hai anh trai, cũng như nhớ rõ lúc thấy một màn bi thương đó mình cùng Bắc Tễ cảm giác ra sao.

Bắc Tễ hiển nhiên vẫn nhớ ngày đó, trong lòng hơi căng thẳng, nó cắn môi dưới, khuyên nhủ: "Anh cả, thuốc này em với anh ba đã uống rồi, thật sự là có hiệu quả."

Đông Xích lạnh nhạt kiên quyết đẩy thuốc ra: "Anh không uống."

Bắc Tễ bưng nước thuốc, có chút sốt ruột nói: "Anh tin em đi mà, thuốc này thực sự có tác dụng đó, uống xong sẽ thải ra rất nhiều sâu, sau đó bụng sẽ không còn đau nữa. Em với anh ba thực sự đã thử qua rồi mà. Em biết anh ghét... Giống cái xấu xa kia. Nhưng thuốc này thực sự có thể cứu mạng đó. Anh ba, anh giúp em giải thích đi chứ!"

Đông Xích lạnh nhạt nói: "Bắc Tễ, anh không cần bất cứ thứ gì của giống cái độc ác đó."

Ánh mắt Nam Mặc càng trở nên lạnh lẽo, nó rũ mắt, mím môi.

Không biết có phải khi sinh bọn họ ra, cơ thể Tư Yên không được tốt lắm hay không, nhưng đứa thứ hai Nam Mặc từ khi chào đời đã có chút khiếm khuyết ở cơ thể.

Nó không thể nói.

Tây Thanh bình tĩnh nhìn hai anh trai, trầm mặc một lúc mới hỗ trợ Bắc Tễ giải thích: "Thuốc này thực sự rất quý hiếm, các anh mau uống đi, nếu không sẽ bị đau bụng đấy."

Nhưng Đông Xích và Nam Mặc vẫn giữ thái độ kiên quyết với thuốc tẩy giun, mặc kệ cho hai đứa em của mình nỗ lực giải thích ra sao chúng cũng không chút động lòng.

Bắc Tễ bất đắc dĩ từ bỏ, nó lấy bí đỏ ra, lần này vì để hai anh trai của mình đồng ý nhận, nó mới cố ý nói dối: "Anh ơi, đồ ăn này không liên quan đến giống cái xấu xa đó đâu, hai người ăn đi ạ."

Hai đứa nhỏ đã cực kỳ đói, cầm lên ăn ngấu nghiến.

Bí đỏ hấp mang theo một chút vị ngọt, nhanh chóng thu phục hai đứa nhỏ, ăn đến không còn dư thừa gì cả.

"Ngon lắm." Đông Xích cười nói, "Lâu rồi không được ăn gì, quả này thực sự ăn rất ngon."

Ánh mắt Nam Mặc cũng kích động.

Bắc Tễ đau lòng nói: "Anh cả, tay anh bị chặt đứt mà giống cái độc ác Hùng Nhu kia vẫn bắt anh làm việc sao?"

Đông Xích lạnh nhạt nói: "Bạn đời của Hùng Nhu nói lần sau sẽ đưa bọn anh đi săn cùng."

Tây Thanh tức giận nhẩy cẫng lên: "Hai anh mới bao nhiêu tuổi, dựa vào cái gì bọn họ dám đưa đi săn!"

Đông Xích với Nam Mặc bĩu môi, bĩnh tĩnh lại khinh khỉnh: "Bởi vì bọn anh là con non người rắn. Mấy người đó cần bọn anh thu hút thú hoang."

Sắc mặt Tây Thanh với Bắc Tễ lập tức tái xanh.

Dùng con non người rắn làm vật thu hút thú hoang, như vậy chúng sao có thể chạy trốn? Nếu khôn chạy kịp có phải sẽ chết hay không? Chỉ vì bọn nó là người rắn máu lạnh nên phải chịu loại đối xử như vậy!?

"Đông Xích, Nam Mặc!" Đúng lúc này, thú nhân họ gấu Hung Nhu nghe được động tĩnh liền ra ngoài.

Hùng Nhu với Hùng Nại là chị em ruột, tính tình Hùng Nại thô lỗ, còn Hùng Nhu thì nổi tiếng tính khí thất thường nhất tộc.

Tây Thanh với Bắc Tễ nhìn chằm chằm bà ta. Bà ta ngúng nguẩy cơ thể mập mạp của bản thân, "Hai đứa bây... Hai đứa bây lại mang đồ tố cho Đông Xích và Nam Mặc à!? Tình cảm của chúng bây cũng tốt quá nhỉ. Hay là như này đi, ta mua luôn chúng bây, cho chúng bây ở gần nhau làm bạn!?"

Hùng Nhu biết mấy đứa bé đáng yêu của mình phải chịu thiệt bởi một nhà Tư Yên. Mà lũ người rắn máu lạnh này chỉ xứng đi làm vậy dụ thú hoang trong rừng mà thôi!

"Hùng Nhu!" Tây Thanh đứng bật dậy, nó chạy lên trước, vẻ mặt dữ tợn, "Bà đừng hòng bắt nạt anh em bọn ta!"

"Mi dám bày ra vẻ mặt đó với ta! Đồ thú nhân máu lạnh dơ bẩn, xấu xí, đi chết đi, đều chết hết đi!" Tay gấu bự của Hùng Nhu tát xuống, đánh bay bé Tây Thanh gầy yếu sáng một bên.

"Tây Thanh!!!!" Bắc Tễ nhanh chóng chạy ra chỗ Tây Thanh, nhưng giữa đường lại bị một đám thú nhân giống đực cản lại.

"Mấy người!!!" Bắc Tễ nhận ra bọn họ, đều là giống đực của Hùng Nhu, "Một đám giống đực thành niên như mấy người lại đi bắt nạt con non à, các ngươi là thú nhân tốt kiểu gì chứ!"

Con non cùng với thú nhân vị thành niên trong tộc Nham Hương vẫn thường được chăm sóc hơn.

Trong mắt nhóm thú nhân giống đực xuất hiện một tia chần chừ ngắn ngủi.

Hùng Nhu: "Các người đang làm gì vậy!? Mau bắt mấy đứa người rắn nhãi nhép này lại đi!"

Hủng Nại ở cách vách nghe thấy ồn ào nên qua ngó, cô ta thấy một đám giống đực thành niên vây quanh bốn đứa rắn con, thẩm mỹ không ổn.

Lần trước vu khống hai đứa nhãi con kia trộm quả đỏ, đã bị Tư Yên đánh cho một trận, bắt xin lỗi, sau khi về nhà, cô ta cũng tự cảm thấy bản thân đã sai.

Hơn nữa nhớ lại khoảng khắc Tư Yên gầy yếu như vậy vẫn đủ sức bảo vệ con của mình, Hùng Nại bắt đầu nghĩ khác về cô, cảm thấy cô là một giống cái không tồi.

Nếu con của Tư Yên bị bắt nạt, thì cô ta sẽ đến nói cho Tư Yên biết!

....

"Không hay rồ, không hay rồi! Đánh nhau rồi, đánh nhau rồi!" Hùng Nại đong đưa thân thể bụ bẫm chạy tới hang của Tư Yên. Tư Yên đứng bật dậy, vội vã chạy ra ngoài hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

"Tư Yên, cô mau đi xem một chút, mấy đứa nhỏ nhà cô, chúng đáng đánh nhau với đám Hùng Nhu kìa!" Hùng Nại sốt ruột nói.

"Sao cơ!?" Tư Yên nôn nóng chạy đi, hỏi, "Ở chỗ nào!?"Hùng Nại thở gấp đáp: "Chỗ, chỗ kia, trước hang động... Tây Thanh với Bắc Tễ đưa đồ ăn cho hai đứa anh bị Hùng Nhu bắt gặp... Chị ta lòng dạ hẹp hòi, chắc chắn vẫn ghi hận chuyện của mấy đứa nhóc nhà mình nên muốn trả thù. Tư Yên, cô, đi nhanh lên..."

Hùng Nại nói liền mạch, chưa dứt câu Tư Yên đã chạy đi mất, từ chỗ cô ta đã không còn thấy bóng dáng Tư Yên nữa rồi.

Giống cái gầy yếu này sao lại nhanh nhẹn như vậy chứ.

Lúc Tư Yên đuổi tới nơi, thiếu chút nữa nổi khùng.

Khung cảnh trước mặt quá kỳ quái rồi!Mười mấy thú nhân thành niên vây quanh bốn đứa rắn con á! Hơn nữa chúng còn là rắn con của cô!

"Dừng tay lại mau!" Tư Yên một mình đẩy đám thú nhân đó ra, tức giận mắng, "Mấy người không thấy mất mặt à!?"

Mười mấy giống đực kia lại tỏ vẻ khinh thường cô.

Một mình Tư Yên chắn trước mặt mấy đứa nhỏ, đối mặt với đám thú nhân!

Mặc dù là lần đầu gặp hai đứa lớn, nhưng nhìn thấy chúng bị thương như vậy khoé mắt Tư Yên cũng thoáng chốc đỏ ửng.

"Tư Yên à, cô tới đúng lúc lắm." Hùng Nhu bước tới, cô ta có vẻ ngoài rất mập, ước chừng cũng gần 180kg.

"Tôi muốn mua luôn hai thằng nhãi ranh này, ra giá hai tấm da thú lớn."

Nói rồi, một thú nhân giống đực mang tới hai tấm da thú ném xuống đất, mà Tư Yên cũng chẳng thèm để mắt đến nó.

"Con gấu béo ú kia, con của tôi thì vĩnh viễn là con của tôi, lấy đâu ra chuyện mang bán! Hôm nay tôi tới đây, không chỉ để đưa Bắc Tễ và Tây Thanh về nhà, mà cả hai đứa lớn cũng sẽ về cùng!"

Hùng Nhu nghe thấy ba chữ gấu béo ú, lại tức giận, "Thứ giống cái xấu xí là gầy như cô, hôm nay lại đố kỵ thân thể khoẻ mạnh của tôi à!?"

Ánh mắt Tư Yên cực kỳ khinh khỉnh, miệt thị nhìn cô ta một cái: "Cả đời này bà đây cũng chẳng dám lớn giống như cô đâu. Đồ gấu béo ú, không tự xem lại bản thân đi, một thân toàn là thịt mỡ!"

"Tư Yên!!!!!" Hùng Nhu tức điên, "Đừng tưởng cô là giống cái thì tôi không dám đánh cô nhá!!"

Nói rồi, Hùng Nhu lại cười: "Cô đừng có quên, trong cái hang của cô một giống đực trưởng thành cũng không có!"

Tư Yên nhíu nhíu mày, "So với cái loại cả ngày chỉ biết giao phối như cô còn tốt hơn!"

Hùng Nhu đột nhiên cười ha hả: "Thì ra là cô đố kỵ với tôi đến thế. Đúng rồi, tôi muốn giống đực thì vẫy tay cái là có, ai như cô, chẳng giống đực nào muốn loại chẳng có điểm tốt nào như cô cả!!!!"

"Ai kêu tôi không có giống đực." Tư Yên đột nhiên nói.

"Gì?" Hùng Nhu giật mình, "Cô có giống đực à!?"

Tư Yên nói: "Tôi không có giống đực thì kiếm đâu ra bốn đứa nhỏ kia? Trên eo tôi còn rõ ấn ký hình rắn tím này, mắt cô nhỏ quá nên nhìn không thấy à!?"

Tư Yên lạnh nhạt nói: "Hùng Nhu à, cô có nhiều giống đực như vậy cũng chỉ có bốn đứa thôi. Tôi thì chỉ cần một đã có luôn bốn đứa rồi nhá! Nhìn ở góc độ nào đi nữa cũng là tôi thắng!"

Sắc mặt mấy giống đực thay đổi.

Đúng là Tư Yên chỉ cần một người đã có bốn đứa nhỏ. Không như Hùng Nhu, giống đực nhiều, số lần giao phối cũng không ít lại không có nhiều con hơn.

Hùng Nhu chú ý tới thái độ của đám bạn đời thay đổi, càng thêm tức giận! Sắc mặt cô tay thay đổi liên tục, bỗng nhiên cười nhạo hỏi: "Tư Yên à, cô đừng tưởng tôi không biết, chẳng phải cô ghét nhất mấy đứa rắn con này sao? Giờ cô muốn có con thì tìm giống đực khác để sinh là được rồi. Còn đám rắm con này, sinh ra cũng chỉ để làm thứ bỏ đi bị phỉ nhổ thôi! Trước giờ cô vẫn luôn ghét chúng nó, giờ tôi giúp cô xử lý, không phải cô nên thấy cảm kích tôi hay sao!?"

"Ngậm miệng lại! Cô ăn cứt à, sao miệng lại thối như thế chứ!" Tư Yên quát, "Nói gì thì nói, hôm nay hai đứa lớn đều phải về nhà cùng tôi!"

Hùng Nhu bực bội: "Cô nói gì hả, cô muốn chọc điên tôi đúng không? Nô ɭệ của tôi ai cho phép cô mang đi!"

Tư Yên quát: "Cô lấy gì chứng minh chúng là nô ɭệ của mình!!"

Hùng Nhu ngẩn người, lại cười: "Tư Yên, cô quên chính mình đã viết khế ước nô ɭệ lên ván gỗ rồi sao?"

Tư Yên cười lạnh: "Không nhớ."

Cô quả thực không nhớ, sự việc trước kia cô đều không nhớ ra gì hết.

Hùng Nhu nói: "Không nhớ cũng không sao, lại đây, tôi cho cô xem."

Tư Yên cười lạnh: “Ta cũng thật không nhớ rõ có thứ này.”

Nàng xác không nhớ rõ, đời trước sự tình nàng chính là một kiện đều không nhớ rõ.

Hùng Nhu nói: “Không nhớ rõ không quan hệ, ngươi cùng ta tới, ta cho ngươi xem.”