Bé Con Phản Diện Rất Bám Người

Chương 11: Không tồi nha, có tiến bộ!

Để vườn rau tươi tốt hơn thì nên dựng hàng rào chắn, thời xưa thường lấy tre vây xung quanh, nên Tư Yên cũng bắt chước làm theo. Không khí trong lành, thực phẩm tươi sống, môi trường tuy đơn giản nhưng có thể tùy ý mở rộng lãnh thổ.

Cuộc sống như vậy cũng không quá tệ.

Cô khoanh tay nhìn khu vực do chính mình gầy dựng.

Xung quanh hang động có một cái sân lớn, khu vườn trồng rau cũng được vây kín lại.

Mà dù có như vậy, cô vẫn còn khá nhiều việc phải làm.

Ăn cơm xong, Tư Yên tiếp tục đi xử lý cỏ khô, hai đứa nhóc ngồi bên cạnh bị động tác điệu nghệ của cô thu hút, chúng tò mò quan sát cô, đôi mắt xanh đáng yêu tròn xoe nhìn.

"Nè, bà đang làm gì vậy." Tây Thanh hỏi.

Tư Yên lười biếng trả lời: "Ta không tên là nè, phải gọi là mẹ."

Tây Thanh bĩu môi: "Hừ, bà đang làm gì thế?"

"Ta cũng không tên là hừ."

Tây Thanh quyết định mặc kệ cô. Bắc Tễ lại tràn đầy tò mò hỏi cô: "Mẹ ơi, mẹ đang làm gì vậy? Nhìn qua có chút tốt nha! Cái này là thứ lót mềm mềm trên giường ạ?"

Tư Yên đưa tay ra, tủm tỉm cười rồi xoa đầu Bắc Tễ, nói: "Mẹ đang dệt rèm che."

"Rèm che để làm gì ạ?"

Tư Yên cười hì hì đáp: "Lát nữa con sẽ biết."

"Có gì đặc biệt chứ." Tây Thanh quay phắt đi, nó nhìn đống cỏ lót trên giường, lại quay về nhìn Bắc Tễ. Sắc mặt Tây Thanh đột nhiên trầm xuống.

Có phải giống cái này không muốn cho chúng nó ngủ trên giường nữa, nên mới tốn công làm thêm cái đệm lót dưới đất không?

Ngủ một giấc mộng đẹp với mẹ ruột hệt như một chốc thoáng qua. Quả nhiên, người rắn trời sinh không được mẹ yêu quý, cái loại chuyện ngủ trong êm ấm, gần như chỉ có thể mơ mà thôi.

Sắc mặt Tây Thành căng chặt, môi mím lại thành một đường, nó quay mặt đi.

Nó bực cái gì chứ, tại sao lại phải bực?

Dù sao lót thêm cỏ dưới đấy, cũng tốt hơn so với ngủ trực tiếp dưới nền đất nhiều rồi. Nó nên cảm thấy đủ.

Không ai nói chuyện nữa, chúng yên lặng suy nghĩ gì đó, một lúc sau, Tư Yên bên xong cỏ khô, cô đứng dậy đấm đấm eo.

Mệt mỏi quá đi.

Tư Yên cười nói: "Hai đứa giúp mẹ một tay nhé."

Bắc Tễ đứng lên, kéo Tây Thanh đi cùng, vì thế Tây Thanh mới không tình nguyện đứng dậy.

Tư Yên lấy một cây đuốc đưa cho Tây Thanh, sắc mặt nó trong nháy mắt trở nên cực kỳ khó coi, nó vội vã lùi về sau, trực tiếp dẫn mình lên vách tường của hang động.

Tư Yên thấy nó phản ứng như vậy cũng hoảng, Bắc Tễ nhanh chân tiến tới nhận đuốc: "Mẹ muốn làm gì?"

Tư Yên bị hành động của hai đứa nhóc làm cho khó hiểu: "Mẹ cần chút ánh sáng, con giơ cao đuốc lên là được."

Bắc Tễ nhận ra Tư Yên chỉ là vô tình làm vậy, mới gật gật đầu nói: "Để con làm cho ạ."

Tư Yên suy ngẫm, gật đầu

.....

Tư Yên cầm màn rơm ra cửa hang, phía trên đã có sẵn hai cái lỗ nhỏ bị đυ.c, cô leo lên trên nóc hang, dùng hai cái răng thú đóng vào lỗ, xong lấy dây leo cột màn rơm lại, treo nó lên.Tây Thanh ở bên kia sợ lửa, vốn đã trốn xa khỏi chỗ hai người, khi thấy màn rơm được treo lên, nó lại liếc nhìn Bắc Tễ, trao đổi ánh mắt.

Giống cái xấu xa bện cái này không phải để lót dưới đất, mà là để che cửa hang lại ư?

Tư Yên rất vừa lòng với màn che, cô quay xuống dặn dò hai đứa nhóc: "Từ giờ chúng ta sẽ che cửa hang lại, khi nào cần thông gió thì nhấc nó lên. Hai đứa nhớ chưa?"

Bắc Tễ vui vẻ gật gật đầu, nó nói: "Mẹ giỏi quá đi!"

"Vì sao trước kia bà chưa từng làm những thứ này?" Tây Thanh đột nhiên hỏi. Mà câu hỏi này triệt để khiến không khí trong hang động trở lên lạnh ngắt.

Mẹ ruột của chúng, trước đây luôn cư xử như người điên, sợ rắn nhưng lại thích đánh rắn, mỗi ngày đối với chúng không phải là đánh thì cũng là mắng.

Xấu xí, độc ác, điên rồ, nhưng bốn đứa chúng nó lại chưa từng có suy nghĩ sẽ bỏ cô ta mà đi.

Cho tới khi... Cô ta làm Tây Thanh bị thương. Cho đến khi..

. Cô ta mang bán chính con của mình.

Bốn đứa nhóc con hoàn toàn chết tâm, chúng miễn cưỡng, đau đớn cắt bỏ tình yêu dành cho mẹ đi. Kể từ thời khắc đó, người phụ nữ này, chỉ còn là một giống cái xấu xa. Chỉ có vậy mà thôi.

Bắc Tễ nhạy cảm nhận ra bầu không khí không đúng lắm, nó lập tức nói: "Anh nói gì vậy Tây Thanh?"

Khung cảnh ấm áp, êm dịu như này không phải là thứ chúng luôn mong muốn hay sao? Sẽ ra sao nếu người mẹ dịu dàng này bỏ đi mất? Sẽ ra sao nếu cái người điên khùng kia quay trở về!?

Tư Yên chậm rãi thả màn che xuống, không khí trong hang động trở nên căng thẳng, cô hít sâu một hơi.

"Bắc Tễ, Tây Thanh, đi ngủ thôi."

Cô không thể nói cho chúng biết mẹ ruột của chúng đã chết rồi, hiện tại trong cơ thể này không còn là mẹ chúng nữa.

Cô không thể nói ra. Cho nên một số thứ cứ để nó trôi qua vậy đi.

Tuy thời gian ở chung không nhiều, nhưng cô vân khá thích hai đứa nhóc con này.

Bọn chúng đều đã chịu quá nhiều đau khổ, cô sẽ cố gắng chữa lành từng chút từng chút một cho chúng.Bắc Tễ rất phối hợp, đặc biệt vui vẻ chui vào trong chăn. Tây Thanh lại đứng im một chỗ không nhúc nhích.Dù sao hôm qua nó kiên quyết không lên giường ngủ, dù nửa đêm vẫn bị bế lên, nhưng nó vẫn kiên quyết giư thái độ trong ngoài bất nhất của mình.

Tư Yên hỏi: "Sao con còn chưa lên?"

Đứa nhỏ này không giống với Bắc Tễ, tựa hồ vẫn còn hơi hận cô. Mà Tư Yên cũng không phải kiểu người sẽ đi lấy lòng người khác. Cô cũng không chắc nếu không phải mình lén bế đứa nhỏ lên, thì chỉ sợ nó sẽ mãi mãi không nằm lên giường.

Quả nhiên Tây Thanh lạnh nhạt nói: "Ta không ngủ trên giường đâu!"

Tây Thanh nhìn Tư Yên, Tư Yên nhìn nó, một lớn một nhỏ nhìn nhau hồi lâu. Tây Thanh mím mím môi, có vẻ rất bướng.

Tư Yên nói: "Không lên thì thôi, thế thì con cứ nằm đất vui vẻ nhá!"

Tây Thanh hơi bực bội, nó co mình nằm ở một góc dưới đất. Thật ra nó biết ngủ trên giường ấm áp mềm mại hơn nhiều, giờ có chút hối hận. Tây Thanh cắn chặt răng.

Nửa đêm, Tư Yên tỉnh dậy ôm Tây Thanh lên giường, cảm thán vẫn là khi ngủ đáng yêu hơn.

Cô sờ khuôn mặt nhỏ luôn mất tự nhiên của nó.

Cũng thật là, cứ phải giữ thói quen xấu, cố gắng ngủ dưới đất làm chi chứ......

Ngày hôm sau, tiết trời quang đãng.

Tư Yên tỉnh ngủ, khá bất ngờ khi hai đứa nhóc con vẫn còn ở trong hang động chờ cô dậy.

"Không tồi nha, có tiến bộ!" Cô lười biếng xoa đầu hai nhóc.

Tây Thanh hất tay cô ra, còn Bắc Tễ thì cười tủm tỉm vui vẻ nhận cái xoa đầu này.

Nhìn hai đứa nhóc đáng yêu của mình khiến Tư Yên rất vui mừng.

Sau khi rửa mặt, cô nấu cháo khoai cho hai đứa nhóc ăn. Ăn xong, lại dùng vảy rắn đi bào gỗ thành mấy cái xẻng đơn giản. Hai đứa nhóc bám đuôi đi theo Tư Yên ra bên ngoài chỗ đất trống gần hang động, bắt đầu cuốc đất.Hai đứa nhóc con làm việc chăm chỉ lại hiểu quả, sức mạnh cũng lớn, so với khi ở tận thế của cô thì khá là hiếm gặp. Dường như đối với chúng, lao động chính là một loại vinh quang đầy thiêng liêng vậy.Có hai đứa nhóc hỗ trợ, việc của cô cũng đỡ hơn hẳn, đất cần cày cuốc cũng nhanh chóng hoàn thành được một nửa, Tư Yên rửa tay trở về nấu cơm. Hôm qua bọn họ vẫn chưa ăn hết bí đỏ, vửa hay bây giờ hấp lên cho bọn nhóc ăn.

Bí đỏ được nấu chín, hai đứa nhóc cũng đi rửa tay rồi trở về ăn cơm. Ăn xong, cô lại lôi chúng đi gieo trồng khoai đỏ. Gần chỗ đó, cô cũng gieo hạt giống bí đỏ đã được thêm năng lượng hệ mộc vào.

Sau khi hoàn tất mọi thứ, cô mang bí đỏ đã chín về nhà, xong bắt tay vào làm thuốc tẩy giun.

Cô cất thuốc bột vào một cái bình thủy tinh lấy từ trong không gian, nhanh chóng chứa đầy một bình.

Sau khi uống thuốc, ba người vui vẻ ăn uống, không bao lâu sau lại lôi ra rất nhiều sâu. Nhưng so với ngày đầu thì ít hơn rồi.

Tư Yên khẳng định nói: "Uống thêm hai ngày nữa thì chúng ta sẽ ổn thôi!"

Khuôn mặt nhỏ của Bắc Tễ vui vẻ hẳn, nó biết mình sẽ không phải chết nữa, nặng nề ừm một tiếng.

Sau đó, nó đột nhiên tiến tới hỏi: "Mẹ có thể cho con thêm một chút thuốc được không?"

"Con cần thuốc làm gì?" Vừa nói dứt câu, Tư Yên nhận ra rốt cuộc hai đứa nhỏ này muốn làm gì.

Một ngày sau khi xuyên tới đây, hai đứa nhóc này đã ôm khoai tây cùng với nồi canh hầm đi, ban đầu cô chỉ cho rằng chúng cầm đi để ăn. Nhưng có khả năng là không phải.

Bọn chúng còn hai người anh, là Đông Xích với Nam Mặc. Bởi vì Tư Yên trước kia đã bán chúng đi, khẳng định sống không tốt, vì Tây Thanh với Bắc Tễ lúc nào cũng mang đồ ăn tới, nên chúng mới miễn cưỡng sống tiếp được.

Bắc Tễ nghẹn đến mức khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên: "Mẹ ơi... Con... Con..."

Tư Yên lập tức nói: "Con chờ chút, để mẹ đi kiếm lá đựng."

Cô tìm vài cái lá, rửa sạch sẽ, sau đó quấn thuốc, quấn khoảng bốn gói.

Nếu là Đông Xích với Nam Mặc dùng thì chỗ này đủ dùng hai ngày.

Tư Yên dặn dò: "Mỗi ngày một gói, trộn với nước là uống được."

Bắc Tễ gật gật đầu: "Con biết ạ. Mẹ ơi, con có thể lấy thêm hạt bí đỏ không ạ?"

"Chờ mẹ chút." Tư Yên lại đi lấy vài cái lá lớn, gói miếng bí đỏ hấp lớn vào, "Mang đi đi."

Hai đứa nhỏ ở gật đầu, xoay người chạy ra ngoài.

Tư Yên nhìn hướng hai đứa nhóc đi, khẽ thở dài.

.....

Tây Thanh với Bắc Tễ đi ngang qua tửng cái hang động, trong hang truyền tới tiếng kêu đầy khó nghe, lúc đi ngang qua, cửa hang mở lớn, để lộ năm, sáu giống đực quấn lấy một giống cái.

Tộc Nham Hương có tổng mười bảy giống cái, hầu như mỗi hang động đều có cảnh tượng giao phối như vậy. Chỉ riêng hang của Tư Yên là khác, không có một giống đực nào cả.

Nói về điểm này, Tư Yên quả thật tốt hơn những giống cái khác.

Tây Thanh với Bắc Tễ đi vòng qua mấy cái hang, rốt cuộc cũng tới hang của Hùng Nhu.

Hùng Nhu, chính là người đã dùng hai tấm da thú để mua Đông Xích với Nam Mặc từ tay giống cái xấu xa.

Hùng Nhu là một giống cái có mười mấy giống đực, nhưng bà ta chỉ sinh được một lần. Chính là bốn đứa hôm trước đã trộm quả đỏ của Hùng Nại.

Hùng Nhu không thích người rắn máu lạnh, nhưng bà ta lại thích ngược đãi bọn chú ng. Bà ta dùng hai tấm da thú đưa Đông Xích cùng Nam Mặc về cũng chỉ để bắt nạt họ.

Hai người họ bị bán cho Hùng Nhu để làm nô ɭệ, bà ta chưa từng cho họ ăn gì hết, mỗi ngày đều ép họ làm việc. Hai người thậm chí còn không có thời gian để tự kiếm thức ăn, thường xuyên phải chịu đói.

Nô ɭệ không có quyền lợi, sống tiếp không bằng chết vì làm việc, Nếu không phải Tây Thanh với Bắc Tễ lúc nào cũng mang đồ tới, chỉ sợ họ đã sớm chết đói rồi.

Đông Xích với Nam Mặc bị bán đi, hận thù trong lòng với Tư Yên lớn hơn rất nhiều so với Tây Thanh và Bắc Tễ.