Vu y Mai Văn bất đắc dĩ nói: "Không phải là do ta không muốn nghĩ ra cách chữa, mà bởi vốn dĩ bệnh này ta chữa không được. Toàn bộ lục địa thú nhân này đều bị sâu bệnh quấy nhiễu, cho tới nay cũng chưa có ai chữa khỏi. Nếu muốn áp chế nó cũng chỉ còn cách thăng cấp lên sáu sao mà thôi,... Được rồi, tới đây thôi, các người đi về đi."
Mai Văn nhìn Bắc Tễ, trong mắt tràn đầy thương tiếc.
Tư Yên còn muốn nói tiếp, lại bị Bắc Tễ kéo về, nó lắc lắc đầu, hạ giọng nói: "Về thôi, mẹ..."
Tư Yên cần chặt răng, quay sang nói với nó: "Con đừng lo, chắc chắn mẹ sẽ có cách chữa khỏi bệnh này."
Bắc Tễ chậm chạm gật đầu, lại không ôm chút hy vọng gì trong lòng. Tâm trạng của cả ba tụt xuống dốc không phanh.
Rời khỏi hang động của Mai Văn, lúc đi ngang qua trung tâm, đột nhiên một thú nhân giống đực cao hai mét nhảy qua.
"Giống cái xinh đẹp, em có muốn giao phối với tôi không?"
Tư Yên vốn dĩ đang buồn bực, nghe thấy điều nhảm nhí như vậy, thậm chí không thèm liếc mắt tới tên thú nhân kia, trực tiếp hét lớn một tiếng: "Cút!"
Sau đó cô kéo hai đứa nhóc chạy về hang động của mình.
Ban ngày ban mặt dám tới tìm cô đòi giao phối! Đám thú nhân giống đực này quả thực rất đáng sợ!
Tây Thanh với Bắc Tễ ngẩng đầu nhìn cô, dù cho cô có vẽ mặt mình xấu xí đi rồi nhưng vẫn sẽ có giống đực tìm tới muốn giao phối.
Bắc Tễ quay đầu nhìn lại, có hơi nghi ngờ. Cái tên giống đực muốn giao phối với mẹ nó ban nãy, là dũng sĩ mạnh nhất tộc Nham Hương – Thái Sâm à???
Không thể nào, chắc chắn là nó hoa mắt rồi.
Tây Thanh hơi mấp máy môi. Nó nghĩ tới sau này mình có thể sẽ có thêm cba hai, cha ba, cha bốn rồi cha năm, thậm chí sau này cô sẽ sinh thật nhiều con cho những tên giống đực khác nữa. Dù nó không thích Tư Yên nhưng cũng không muốn cô có thêm những đứa con khác.Mà lúc này, ở trung tâm tộc, sói xám cao hai mét bị bỏ lại kia, dáng người hắn cường tráng, các đường cong cơ bắp đều rõ rệt, máu tóc bạc dài hơi rối xoã sau lưng, đôi mắt sáng ngời như ánh trăng. Chỉ so sánh nhan sắc cũng đủ bỏ xa những thú nhân khác trong tộc Nhan Hương cả một con phố rồi!
Nhưng nét mặt hắn lại có chút thơ ngây, hồn nhiên, khá giống mấy con chó lớn. Nếu Tư Yên để ý kỹ chắc chắn sẽ chọc ghẹo một hồi. Dù sao sói với chó cũng xem như có họ hàng với nhau.
Giống đực kia nhận ra được mình bị cự tuyệt, gãi gãi đầu, hơi mất mát một chút nhưng hắn cũng không ủ rũ quá lâu.
Không ít thú nhân khác gần đó lại gần chọc hắn: "Thái Sâm, ngươi đói bụng quá nên ăn bừa à, giống cái xấu xí giống như Tư Yên mà cũng muốn đớp sao."
Sói xám Thái Sâm không đáp lại, hắn xoay người rời đi.
Bên kia, Bắc Tễ với Tây Thanh vì sâu bệnh nên đều trở nên suy sụp. Tư Yên trông thấy hai đứa nhỏ mãi không ổn định lại tâm trạng được, hơi nhíu mày. Ở thời đại của cô, cái bệnh giun ký sinh này đã sớm có cách chữa rồi.
Hồi học đại học, Tư Yên theo chuyên ngành nghiên cứu thực vật, nên cô vẫn nhớ mang máng trước kia từng đọc qua một loại cây có thể diệt giun ký sinh.
Cô cố gắng nhớ lại, nhưng nhớ mãi vẫn không ra. Lại nhìn hai anh em đang suy sụp, cô cắn môi.
Không được, chắc chắn phải nhớ ra loại thực vật đó!
Cô mò ký ức, nhớ đến từng chi tiết, dù là lúc đổ nước hay lúc lấy nồi cũng mọi ra. Cuối cùng, cô nhớ tới lúc ở hầm làm rượu, nhìn thấy một cái nồi tròn tròn đỏ đỏ!
A, là hạt bí, chính là hạt bí ngô!Hạt bí ngô có thể đuổi giun sán ký sinh, tại sao cô lại không nhớ ra nhỉ!
Cô vỗ trán, hưng phấn nghĩ, bỗng nhiên nghĩ đến, không biết thế giới này có bí đỏ không nhỉ?
Cô bình tĩnh lại, nhanh chóng ra chỗ hai đứa nhóc. Tư Yên ngồi xổm trước mặt chúng, nói: "Các com đã từng nhìn thấy loại thực vật nào như này chưa?"
Nói rồi cô lấy một nhánh cây vẽ dưới nền đấy. Hai đứa nhóc thấy cô vẽ bí đỏ, giật mình nhìn chằm chằm cô.
"Mẹ biết vẽ sao?" Bắc Tễ hỏi.
Tư Yên gật gật đầu: "Ừ, vẽ có gì khó chứ."
Bắc Tễ với Tây Thanh cúi đầu, ánh mắt phức tạp nhìn hình cô vẽ. Cô vẽ rất tốt, rất dễ nhận biết.
Tây Thanh nhíu mày, nghiêm túc tự hỏi: "Ta đã từng thấy thứ tương tự ở con suối nhỏ dưới hạ lưu."
Tư Yên vui mừng nói: "Con đưa mẹ tới đấy đi."
Sau đó, cả ba người nối đuôi nhau tới dòng dưới nhỏ kia, quả nhiên tìm thấy quả bí đỏ, có một quả đã chín, còn lại vẫn còn xanh.
Tư Yên phấn khích không chờ nổi, cô cắt đứt cuống bí đỏ, ôm vào lòng rồi nói với hại đứa nhỏ: "Bắc Tễ được cứu rồi, ăn cái này sẽ không sao nữa!"
"Thật ư?" Tây Thanh không quá tin tưởng, dù sao ngay cả vu y của tộc cũng không cứu được thì sao cô có thể chứ?
Tư Yên nói: "Trở về mẹ sẽ luộc nó lên, sau đó cả ba chúng ta đều phải ăn." Cần loại bỏ tất cả những thứ không sạch sẽ vì ăn đồ sống mỗi ngày đi.
Bê bí đỏ về hang, Tư Yên bổ đôi lấy hạt, sau đó bỏ quả sang một bên. Cô mang hạt bí đi rửa sạch, rồi phơi khô, sau khi phơi khô thì mang vào nghiền thành bột, khuấy vào nước sạch rồi đưa cho Bắc Tễ uống: "Con thử đi."
Tây Thanh lo lắng: "Sẽ không có độc đấy chứ?"
Kiếp trước hạt bí có thể coi là đồ ăn vặt, đương nhiên sẽ không có hại.
"An toàn mà."
Bắc Tễ nhận chén dừa, không chút do dự uống hết.
Tiếp đó, Tư Yên lại múc hai chén, một cái đưa Tây Thanh, một cái thì chính mình uống.
Tây Thanh thấy hai người uống rồi nên mới uống.
Tư Yên nói: "Chờ một lúc nữa bụng chúng ta sẽ bị đau. Sau khi thải hết ra chắc chắn sẽ có nhiều sâu, nhưng không cần lo quá vì chuyện này rất bình thường. Trong mấy ngày này chúng ta đều phải uống cái này, uống mấy ngày là hết bệnh liền."
Mặc dù Bắc Tễ uống xong rồi, nhưng cũng chẳng kỳ vọng mình thực sự sẽ khỏi bệnh, nó qua loa gật gật đầu.
Tư Yên nói xong thì quay đi gọt vỏ bí đỏ, rồi mang nội tạng của thú hoang có được lúc trước đi rửa sạch. Cô định tối nay sẽ cho bọn nhóc ăn bí đỏ với gan thú để giải độc.Chưa được bao lâu, Tư Yên thấy bụng mình đau âm ỉ, ngoài cô ra thì hai đứa nhóc cũng bị. Bà người cùng nhau ngồi xổm ở bụi cỏ, thải hết ra ngoài.
Bắc Tễ thải ra nhiều nhất, người hơi mệt mỏi nhưng ánh mắt lại sáng lên.
Thuốc của mẹ thực sự có tác dụng!
Có phải như vậy thì nó sẽ không chết nữa không!?
Ngày cả Tây Thanh cũng không thể tin nổi. Giống cái xấu xa này... Vậy mà là một vu y ư!?Tư Yên bê nước tới, tắm rửa sạch cho hai đứa nhóc, lần này Tây Thanh không còn chống cự như truớc nữa.
Tắm xong, Tư Yên nói: "Xem ra thứ này thực sự có hiệu quả!"
Bí đỏ không chỉ có hạt dùng để tẩy giun, mà còn có thịt ăn cũng tốt nữa. Nhìn thế nào cũng thấy là bảo bối mà.Tư Yên hưng phấn nói: "Mẹ muốn trồng bí đỏ quanh nhà, nếu được thì tạo nguyên một khu trồng bí đỏ cũng được!"
Tây Thanh với Bắc Tễ khó hiểu nhìn cô: "Trồng là sao? Mà để làm gì?"
Tư Yên thần bí cười nói: "Sau này hai đứa sẽ biết."
Vốn dĩ cô muốn để Bắc Tễ ở nhà nghỉ ngơi, nhưng nó kiên quyết muốn đi cùng cô ra bứt bí đỏ về. Hết cách, Tư Yên đành đưa cả hai đứa theo.
Cô cẩn thận đào cả gốc rễ của bí đỏ lên, sau đó vác theo một đống bí đỏ siêu bự về hàng động.
Dọc đường đυ.ng phải vài thú nhân khác, không ít người đã chê cười chọc ghẹo họ.
Nhưng Tây Thanh với Bắc Tễ chẳng thấy buồn cười gì cả, thứ chúng nó đang vác về là báu vật hiếm có.
Thứ này có thể đuổi sâu bệnh, đương nhiên chính là thuốc hiếm có khó tìm, mấy tên giống đực ngu ngốc đó sao mà hiểu được!
Trở về hang động, Tư Yên tìm nơi màu mỡ nhất ở quanh đó, đào một cái hố rồi trồng bí đỏ xuống.
Tây Thanh ngồi xổm ở bên cạnh, nhìn bí đỏ: "Nó có thể sống tiếp sao? Chỉ cần làm như vậy thôi à?"
"Người khác trồng thì không chắc, nhưng mẹ trồng thì đương nhiên sẽ sống được!" Tư Yên vô cùng tự tin, cô nhổ sạch đống cỏ dại quanh bí đỏ, rồi áp tay lên đất xung quanh nó.
Hai đứa nhóc mở to con mắt. Chúng nó thấy trong lòng tay cô xuất hiện một chút ánh sáng màu xanh.
Sau đó, bí đỏ kia tựa như được tiếp thêm sức sống vậy! Bí đỏ còn xanh giờ lại lớn lên nhanh chóng, thậm chí trên đỉnh đầu còn hơi hướng đỏ.
Tư Yên chờ bí đỏ lớn hết mức, cười nói: "Quả này mai có thể ăn được rồi."
Bắc Tễ há to miệng kinh ngạc nhìn cô: "Mẹ... Người..."
Mẹ mạnh như vậy, còn có thể thao túng thực vật, chẳng lẽ thực ra mẹ là một tư tế ư?
"Suỵt." Tư Yên nói, "Đây là bí mật của mẹ, mẹ chỉ nói cho hai đứa biết thôi đó. Nhất định phải nhớ giữ kín nha."
Hai đứa nhóc đều cảm thấy đây là chuyện lớn, nên nghiêm túc gật gật đầu.
Cô vỗ vỗ chúng: "Nào, về nhà thôi, tối nay mẹ sẽ nấu đồ ăn ngon cho hai đứa."
Nguyên liệu nấu ăn còn nhiều, Tư Yên làm bí đỏ xào thịt, cùng với mon gan xào. Hai món này đều ăn rất ngon, nhanh chóng hạ gục Tây Thanh với Bắc Tễ, khiến chúng ăn không ngưng nghỉ.
Sau khi ăn xong, Tư Yên mang nồi và chén đi rửa, Tây Thanh lại hơi lo lắng: "Sẽ không có ai đi đào trộm quả bí đỏ đâu nhỉ? Ta muốn đi bảo vệ chúng."
Thứ đó chính là thuốc quý, để ở bên ngoài liệu có ổn không?
Tư Yên cười, ngăn nó lại: "Không sao, sẽ không có ai đào đâu. Mà có đào mất cũng chẳng hề gì, mẹ còn giữ nhiều hạt giống lắm, sau này có thể đi gieo trồng."
Nói rồi, cô nhìn đến đống khoai chưa ăn hết đã mọc mầm bên cạnh. Thứ này, cũng có thể mang đi trồng.
Cô cắt bỏ mầm khoai rồi đặt sang một bên khô ráo, đợi sáng mai dậy sẽ mang đi trồng.