Bụng bé con Tây Thanh kêu ầm lên, ngoài mặt khó chịu nhưng vẫn đi tới, lạnh lùng nói: "Dù sao cũng là ta đào đống quả đó."
Tư Yên gật gật đầu: "Ừ ừ, quả do con đào nên con được ân."
Tây Thanh mấp máy môi, lúng túng ăn khoai đỏ, trong lòng lại nhộn nhạo khó chịu.
Ăn xong, Tư Yên bê nồi đá đi rửa. Bắc Tễ dựa lên Tây Thanh, đang định khuyên nhủ anh trai một chút, nhưng Tây Thanh lại bực tức quay đi không thèm để ý nó, Bắc Tễ không biết nên làm gì cho đúng.
Sắc trời tối đen, hai đứa nhóc vẫn như cũ đi ra một góc trong hang động ngủ, Tư Yên làm xong việc quay lại thấy vậy, trong lòng dậy sóng.
"Hai đứa nhóc con này không nghe lời phải không? Cứ phải chọc giận ta mới vui à?" Tư Yên nhanh chân tiến tới, "Ngủ dưới đất không lạnh ăn? Không sợ bị ốm hả!? Giường tốt thì không chịu cứ thích nằm đất, rốt cuộc trong đầu hai đứa đang nghĩ cái quái gì vậy!"
Hai đứa nhóc ôm nhóc dưới đất ngẩng lên nhìn cô. Rõ ràng giống cái xấu xa này đang tức giận, nhưng chúng không cảm thấy bà ta sẽ đánh chúng, trong lòng cũng không cảm thấy khó chịu.
Tư Yên ngồi xổm xuống bế bé con đáng yêu Bắc Tễ lên giường, sau đó nhẫn nại thử ra bế Tây Thanh. Cậu nhóc giật nảy mình, giãy giụa kịch liệt, có chết cũng không chịu lên giường nằm.
"Buông ra, ta không muốn nằm trên giường, có lạnh chết cũng không liên quan đến bà!"
Nhóc con vùng vẫy khiến Tư Yên bực bội, cô rất muốn biết trong đầu nó đang nghĩ cái quái gì. Tư Yên dứt khoát kệ nó nằm dưới đất, cô quay lại giường, đắp chăn cho Bắc Tễ, nói: "Im lặng ngủ đi."
Mắt của người rắn rất tốt, cho dù tối om không có chút ánh sáng nào chúng cũng có thể thấy rõ mọi thứ. Bắc Tễ nghiêng đầu nhìn Tư Yên nằm bên cạnh mình, khẽ ngửi, cực kỳ thơm. Giường cũng mềm mại. Từ trước tới nay nó chưa từng được ngủ ở một nơi thoải mái đến như vậy.
Cảm giác ấm áp lan tràn đáy lòng nó, loại cảm giác xa lạ nhưng không hề khiến nó chán ghét. Ngược lại, còn rất hưởng thụ.
Bắc Tễ ngủ không được, thường xuyên trộm mở mắt ra nhìn cô. Đây là mẹ nó, là mẹ ruột của nó!
Nó không sợ mẹ sẽ lừa mình, hay sợ rằng ngày hôm sau cô sẽ mang nó đi bán. Dù sao đi nữa, bây giờ nó vẫn rất hạnh phúc.
Bàn tay bé bé của Bắc Tễ nắm chặt lấy quần áo của Tư Yên, hệt như đang sợ cô sẽ bỏ trốn một mình. Tư Yên bất đắc dĩ, nhưng cũng để mặc cho nó nắm.
Cô là kiểu người dù trời có sập cũng phải đi ngủ, nên không được bao lâu đã chìm vào mộng đẹp.
Chờ Tư Yên ngủ rồi, Bắc Tễ lặng lẽ chui vào lòng cô, không chút tiền đồ quyến luyến cọ cọ.
Tây Thanh liếc thấy, hung dữ trừng em trai, Bắc Tễ đã phản bội nó, tự tiện gần gũi với giống cái xấu xa, chuyện này khiến Tây Thanh rất bực mình!
Nó giận dỗi trở mình, quay lưng lại với hai người trên giường.
Nửa đêm, Tư Yên tỉnh giấc, cô cẩn thận che chắn xung quanh rồi mới đi vệ sinh, sau khi quay về, dưới ánh trăng thấy được chỗ Tây Thanh đang nằm.
Cô không biết rằng hai đứa nhóc tự nhỏ đã phải tự dựa gào bản thân mà sống, nên giấc ngủ rất nông, lúc cô đi bọn chúng cũng tỉnh ngủ rồi.
Ánh mắt Tư Yên lướt qua nhìn chằm chằm Tây Thanh một lúc, mà Tây Thanh bị nhìn như vậy, tinh thần cũng căng cứng lại.
Nửa đêm nửa hôm giống cái xấu xa này nhìn chằm chằm nó làm gì vậy!
Tư Yên bỗng nhiên phụt cười ra tiếng.
Hai đứa nhỏ này rất cứng đầu, đặc biệt là Tây Thanh, lúc nào cũng giống như đang quấn lên lớp gai của nhím vậy.
Nhưng lúc ngủ lại rất đáng yêu.
Tiếng cười của cô khiến Tây Thanh hoang mang. Nó đang giả vờ ngủ, nên không dám cử động gì nhiều.
Tư Yên hơi khom người, cẩn thận nhấc Tây Thanh lên, nhẹ nhàng ôm lấy nó.
Tây Thanh cảm nhận được động tác của Tư Yên, trái tim nó nhảy loạn xà ngầu.
Bà ta muốn ném nó đi sao?
Bà ta vì quá chán ghét nó nên bắt buộc phải ném đi trong hôm nay ư?
Quả nhiên, không có ai muốn nó, cũng không có ai thích nó.
Đến cả mẹ ruột cũng chán ghét nó.
Trong lòng Tây Thanh lập tức bao trùm một màu bi thương.
Bắc Tễ nằm trên giường lại hơi thấp thỏm. Nửa đêm rồi giống cái xấu xa đó cười gì vậy, lại đột nhiên ôm Tây Thanh nữa. Chẳng lẽ bà ấy đột nhiên nổi điên muốn ném anh ba đi, hay là muốn bán anh ấy rồi?
Tư Yên vẫn thản nhiên bước đi, Tây Thanh cảm thấy trên người hơi hơi lún xuống, thì ra là Tư Yên đã đặt nó lên giường.
Ý thức được mình đang nằm ở đâu, trong lòng Tây Thanh cả kinh, đầu óc tức thì trống rỗng.
Nó... Nó nó nó... Bà ta đặt nó lên giường sao?
Bà ta không ném nó ra ngoài, lại ôm nó lên giường nằm ư?
Không được, không được đâu!
Nó chưa tắm, trên người toàn bùn đất bẩn thỉu. Giường sạch sẽ như vậy sao nó có thể nằm được chứ!?
Nội tâm Tây Thanh rối loạn như đống bánh quai chèo.
Không bao lâu sau, nó cảm giác được một trận ấm áp mềm mại, bên cạnh có thêm một người nằm xuống. Nó nằm giữa giống cái và Bắc Tễ.
Giống cái xấu xa này vậy mà cho phép nó ngủ trên giường, lại dám nằm gần nó như vậy à!
Tây Thanh khϊếp sợ, không dám nhúc nhích nữa.
....
Sáng hôm sau, Tư Yên là người dậy muộn nhất, lúc cô tỉnh ngủ thì hai đứa nhóc đã không còn ở bên nữa.
Quả là nhóc con phản diện, cứng đầu quá.
Tư Yên tự khuyên nhủ bản thân phải kiên nhẫn, cô đi ra ngoài dạo một vòng, chưa bao lâu đã thấy Bắc Tễ buồn rầu ngồi một góc.
"Bắc Tễ, Tây Thanh đâu con?"
Bắc Tễ ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ trắng mềm: "Anh ba ra sông tắm rồi ạ."
Tư Yên hơi ngạc nhiên. Tối hôm qua dù có nói như nào Tây Thanh cũng không chịu tắm nước nóng với cô, kết quả mới sáng sớm đã chạy ra sông tắm nước lạnh rồi. Thực sự khôn hiểu nhóc con này đang nghĩ gì nữa.
Thật là khó đoán mà.
Tư Yên thấy sắc mặt Bắc Tễ không tốt lắm, vội vàng ngồi xổm xuống hỏi nó: "Con sao vậy? Không thoải mái ở đâu à?"
"Mẹ ơi..." Bắc Tễ rũ mắt.
"Sao vậy con?" Tư Yên hơi sốt ruột, "Đừng doạ mẹ sợ."
Bắc Tễ lắc đầu, nhìn trông vừa yếu ớt lại vừa đáng thương: "Mẹ ơi, con không sao, chỉ là bụng hơi đau một chút."
"Đau như nào?" Tư Yên khẩn trương hỏi, "Nói rõ cho mẹ biết chính xác đau ở đâu."Bắc Tễ buồn rầu, bị Tư Yên hỏi mãi mới nói ra: "Mẹ ơi, con sắp chết rồi. Sau khi con chết mẹ đừng quên con được không ạ?"
Câu nói này khiến Tư Yên sợ hãi: "Lời này sao có thể tùy tiện nói bậy chứ, sao con lại nói thế!?"
Bắc Tễ do dự một lúc, mới bình tĩnh lại, kéo tay Tư Yên đi: "Mẹ đi cùng con ra đây."
Nó đưa Tư Yên ra chỗ mình vừa đi nặng, Tư Yên nghi hoặc ngồi xuống nhìn "sản phẩm" của nó. Bắc Tễ thấy Tư Yên quan sát chăm chú như vậy, nó bất ngờ khi thấy cô không cảm thấy ngần ngại hãy ghê tởm khi nhìn thứ đó.
Giống cái xấu xa thật sự thay đổi rồi.
Không biết Tây Thanh có nhận ra sự thay đổi này hay không, nhưng có thể cảm nhận sự ấm áp của mẹ dành cho mình khi còn sống, nó cảm thấy vậy là đủ rồi."Sau khi con thải nó ra, bên trong liền xuất hiện mấy con sâu..." Bắc Tễ hơi khó chịu nói, "Có sâu, chắc chắn sẽ chết."
Tư Yên bỗng nhiên hiểu chuyện gì đang xảy ra, dù sao thú nhân cũng ăn thịt sống, uống nước lã, bởi thế trong cơ thể có một đống sâu ký sinh là chuyện bình thường.
Tư Yên kéo Bắc Tễ: "Đừng sợ, chúng ta đi tìm vu y."
Bắc Tễ lắc đầu: "Tìm vu y cũng vô dụng. Thú nhân giống đực nếu có thể phát triển tới sức mạnh sáu sao thì không cần sợ sâu bệnh, nhưng nếu mắc bệnh trước khi đạt được sáu sao thì rất dễ chết sớm. Đặc biệt là mấy con non."
Đây là kiến thức thông thường của thế giới này.
Bắc Tễ khổ sở nói: "Con cũng sẽ chết."
Đúng lúc này, Tây Thanh tắm rửa xong quay về, trên người nó đã sạch sẽ hơn trước, mái tóc che nửa mặt trông cũng thoáng mát hơn hẳn.
Nó nhìn thấy Bắc Tễ tủi thân, lập tức chạy vọt tới, kéo em trai ra sau mình, lớn tiếng mắng Tư Yên: "Bà lại bắt nạt Bắc Tễ à!! Ta không cho phép bà làm thế đâu giống cái ác độc kia!"
Bắc Tễ lại kéo tay nó: "Anh ba, mẹ không bắt nạt em, là do em bị sâu bệnh rồi."
Tây Thanh hoảng sợ: "Em đừng lo, anh đưa em tới chỗ vu y."
Tư Yên nghĩ nghĩ: "Để mẹ đi với hại đứa."
Tây Thanh vẫn không tin tưởng cô, ánh mắt nó lạnh băng nhìn chằm chằm cô.
Tư Yên đi cùng hai đứa nhóc vào trung tâm tộc, dọc đường đi có không ít thú nhân tò mò nhìn gia đình ba người họ.
"Giống cái kia là ai thế? Cô ấy có mùi giống như Tư Yên vậy."
"Tư Yên chịu đi tắm rồi sao."
"Da dẻ có vẻ trắng lên một chút, nhưng vẫn quá gầy, nhìn chung vẫn giống như sắp chết vậy, hơn nữa còn rất xấu xí."
Tuy rằng xấu xí, nhưng cả tộc cũng chỉ có mười bảy giống cái mà thôi. Trước đây Tư Yên có một bạn đời là người rắn, lại thêm dáng vẻ xấu xí bẩn thỉu cùng tính tình tồi tệ nên chẳng ai muốn kết đôi với cô. Hiện tại cô tẩy rửa bản thân sạch sẽ, dù vẫn xấu như trước nhưng vẫn có chút gì đó hấp dẫn người khác.
Có vài giống đực bắt đầu nảy tâm tư, ngo ngoe rục rịch đối với Tư Yên.
Còn Tư Yên không biết gì, tập trung vào việc đưa hai đứa nhỏ tới chỗ vu y của tộc Nham Hương.
Vu y của tộc là một bà lão, tên Mai Văn, là một giống cái hươu ngoại tộc.Mai Văn nhìn một nhà Tư Yên tới, khẽ đặt bát thuốc đang quấy xuống, hỏi: "Có chuyện gì?"
Tư Yên nói: "Bé con nhà tôi bị sâu bệnh, bây giờ tới để xin ngài vu y cho nó thuốc chữa."
Mai Văn nhìn bà người, thú nhân nhận biết người khác qua mùi hương, nên đương nhiên Mai Văn nhận ra đây là Tư Yên.
Bà tiếc nuôi nói: "Về đi, sâu bệnh ta không chữa được."
Tư Yên sốt ruột: "Bà có thể nghĩ ra cách chữa nào không, chỉ cần chữa được thì bao nhiêu da thú tôi cũng trả được."
Hai đứa nhóc đồng thời ngẩng đầu nhìn cô. Trong nhà chỉ có hai tấm da thú lớn, nhưng là do đổi Đông Xích với Nam Mặc lấy về. Bây giờ cô lại dám nói da thú không phải vấn đề ư?