Xuyên Nhanh: Tôi Diễn Pháo Hôi Đều Thành Bạch Nguyệt Quang

Chương 30

Cô chỉ coi như mình không nhìn thấy, chớp mắt vô tội, giọng nói ngọt ngào gọi: “Cậu chủ Lăng à, anh làm em đau rồi.”

Rõ ràng chỉ là một câu nói đơn giản nhưng qua miệng cô lại đầy ái muội, vẻ mặt Lăng Uyên Bạch cứng đờ lại, Tô Khanh Mộng đã nhân lúc y đang do dự trong chốc lát mà thoát khỏi tay y, lùi lại một khoảng cách an toàn - không xa không gần.

Lăng Uyên Bạch hơi nheo mắt, cô gái yếu đuối này linh hoạt như một con mèo, cũng xảo quyệt như mèo, mỗi lần gặp mặt đều muốn thử thách giới hạn của, nhưng sau khi thử thách lại giả vờ ra vẻ ngoan ngoãn vô tội.

Đột nhiên y phát hiện ra rằng lúc đầu mình chọn Tô Khanh Mộng, cũng chính là chọn một con dao hai lưỡi, nhưng y lại không thích cảm giác mất kiểm soát, cho dù là con dao hai lưỡi thì y cũng sẽ không cho phép lưỡi dao của cô làm cho y bị thương.

Y từ từ đẩy gọng kính, hoàn toàn không có dấu vết như vừa bị trêu chọc, vẫn ôn hòa như thường ngày nói: “Tôi không thích người khác đến quá gần tôi, cũng đừng có dùng cái cái mớ lý luận tâm lý của cô trên người tôi. Chỉ cần cô ngoan ngoãn, tôi có thể giúp cô trước.”

“Được.” Tô Khanh Mộng gật đầu một cái, là dáng vẻ ngoan ngoãn nhất, khác hẳn với vẻ yêu mị vừa rồi.

Lăng Uyên Bạch liếc thấy cô như vậy thì ngón tay xoa nhẹ vào nhau, lấy ra một hộp trang sức, cầm ra một sợi dây chuyền hồng ngọc rồi vòng ra sau cổ Tô Khanh Mộng, đeo sợi dây chuyền vào cần cổ mảnh khảnh của cô: “Sợi dây chuyền này là phần thưởng cho sự ngoan ngoãn của cô.”

Tô Khanh Mộng cúi đầu nhìn viên hồng ngọc trước ngực, rất lớn, trông rất đắt tiền.

Cô dựa vào tư thế của hai người, ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao lớn, như thể sắp ngã vào lòng y, ngây thơ hỏi: “Đàn anh Lăng không phải không thích đến quá gần sao?”

Giống như đang nghi ngờ hành động của y, trong sự ngây thơ còn mang theo vài phần quyến rũ.

Lăng Uyên Bạch nhớ lại khoảnh khắc cô chạm vào mình, nhanh chóng rút tay lại, dù vậy vẫn hơi chạm vào làn da lộ ra ngoài ở cổ cô——

Cảm giác rất khác với khi cô chạm vào y.

Y lùi lại hai bước nhưng xúc cảm đó vẫn còn đọng lại trên tay y.

Cô quay người lại đối mặt với y, những ngón tay trắng muốt đặt trên viên hồng ngọc, tròng mắt đảo hai vòng, không còn truy cứu vấn đề trước đó nữa, như thể bị đồ trang sức mua chuộc, vui vẻ hỏi: “Có đẹp không?”

Làn da Tô Khanh Mộng trắng nõn, màu đỏ càng khiến cô trông giống búp bê sứ hơn nữa.

Lăng Uyên Bạch cười một tiếng: “Không tệ. Nếu cô có thể khiến Phương Mặc và Thẩm Việt cãi nhau, từ chức ở nhà hàng Tây thì tôi có thể giúp cô liên hệ với chuyên gia trước, giúp viện trưởng cô nhi viện đó tiến hành kiểm tra thêm bước nữa.”

Sự vui mừng của Tô Khanh Mộng giảm đi đôi phần: “Thực ra tôi hơi không hiểu, một người rõ ràng là còn nghèo hơn cả tôi như Phương Mặc thì làm sao lại chọc đến anh được? Trong mắt cậu Lăng đây, chúng tôi không phải đều là con sâu cái kiến sao?”

“Sao thế? Mới làm bạn gái anh ta mấy ngày mà đã không nỡ rồi à?” Lăng Uyên Bạch lộ vẻ chế giễu, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Tô Khanh Mộng, cố gắng tìm trên người cô một chút dấu vết đang yêu say đắm Phương Mặc, may mắn là đôi mắt cô sạch sẽ đến mức vô tình.

Ngón tay Tô Khanh Mộng vuốt ve viên hồng ngọc, như đang tỉ mỉ sờ soạng thứ gì đó, sự va chạm giữa màu đỏ và trắng quá đỗi thu hút sự chú ý của người khác, ánh mắt Lăng Uyên Bạch vô thức chuyển xuống, nhưng ngay khoảnh khắc sau đã nhận ra ánh mắt mình không nên dừng lại ở đó, y đã nhanh chóng dời mắt đi.

Tô Khanh Mộng cười ngọt ngào: “Đàn anh Lăng nói gì vậy, so với Phương Mặc thì em lại càng thích hơn ở đàn anh Lăng…”

Giọng cô kéo dài, cùng với nụ cười của cô giống như một chiếc bánh kem ngọt ngào, Lăng Uyên Bạch hơi sửng sốt, chỉ là cô nhanh chóng nói thêm năm chữ: “Là viên hồng ngọc của anh.”

Lăng Uyên Bạch đã sớm biết, nhưng sau khi nghe những chữ sau đó, khóe miệng vẫn không tự chủ được mà hơi hạ xuống: “Tốt nhất là như vậy.”