Bàn Về 1001 Cách Thi Đậu Đại Học

Chương 2: Bụt hiện ra và nói - Phó bản hướng dẫn

Dẫn nhập:

“Lóc thịt Cám làm mắm xong, Tấm chợt nhìn thấy Bụt bèn hỏi:

“Tại sao Bụt dám khóc trước mặt TA?””

(Tấm khóc, Bụt hiện ra)

Trích từ “Lời tiên tri của giọt sương” - Nhật Chiêu

______________-

“ Độ khó: 1 sao

Bối cảnh: Thí sinh là thực tập sinh của văn phòng Ước Vọng, đây là nơi mà những người đã chết được lựa chọn đến để làm công và tìm cơ hội được sống lại. Bạn sẽ đóng vai là các ông Bụt bà Tiên lắng nghe nguyện vọng của mọi người trên thế gian và hiện lên để giúp đỡ họ bằng năng lực siêu nhiên của mình.

Nhiệm vụ: Giúp người ủy thác đạt được hạnh phúc. Giới hạn thời gian thực hiện nhiệm vụ là 3 ngày

Hình phạt nếu thất bại: Bị sa thải khỏi văn phòng Ước Vọng

Hệ thống livestream cho phó bản của bạn đã được mở

Chúc thí sinh có những giây phút vui vẻ và thư giãn tại văn phòng Ước Vọng”

Nhãn cầu của Vân Hy lóe lên, trước mắt cô là một bảng thông tin trong suốt chứa thông tin về phó bản lần này. Nhưng không đợi cô bình tĩnh để phân tích sâu hơn, không gian xung quanh đột nhiên chấn động mạnh, Vân Hy vội vàng bám vào một cạnh bàn gần mình nhất, cô hạ thấp trọng tâm cơ thể xuống, ngẩng đầu nhìn chung quanh. Nơi cô đang đứng là một văn phòng có vẻ khá thường thấy, điểm khác biệt duy nhất là ở đây, tất cả không gian đều có cùng một tông màu trắng rất thống nhất. Giờ đây, cả căn phòng màu trắng này đang rung lắc với biên độ mạnh, sổ sách trên mặt bàn cũng rơi hết xuống đất. Một âm thanh chói tai vang lên trong đầu Vân Hy.

“Tít…tít…tít…Báo động! Báo động! Hệ thống xảy ra lỗi trong quá trình tải thông tin! Đang khởi động lại…Khởi động lại thất bại! Khởi động lại thất bại! Đang mở chế độ bộ nhớ tạm…Mở chế độ bộ nhớ tạm thành công”

Vân Hy nhíu mày, cô khẽ gọi hệ thống trong đầu mình, hỏi nó xem rốt cuộc có chuyện gì đang xảy ra.

“Rất xin lỗi bạn học Vân Hy, hệ thống chúng tôi đã phát sinh lỗi trong quá trình “tải” bạn vào phó bản lần này. Chúng tôi đã tải thành công cơ thể của bạn đến địa điểm đích, nhưng không tìm thấy tệp tin “Năng lực siêu nhiên” dành cho bạn, đồng thời, do hệ thống chính đã đóng, chế độ bộ nhớ tạm không có chức năng cưỡng chế chuyển tiếp bạn trở lại vòng lặp. Mong bạn học Vân Hy có thể tùy cơ ứng biến, sớm ngày hoàn thành phó bản lần này”

Vân Hy hít một hơi thật sâu để điều chỉnh hơi thở, hỏi lại:

“Tôi mới vào phó bản đầu tiên đã có lỗi rồi, hệ thống không đáng tin quá vậy? Có chút bồi thường nào không?”

“Rất xin lỗi bạn học Vân Hy, chế độ bộ nhớ tạm không có quyền hạn truy cập vào kho cửa hàng và kích hoạt chế độ khen thưởng của hệ thống chủ. Mong bạn học Vân Hy có thể thông cảm, chúc bạn nhanh chóng khắc phục khó khăn, vượt qua phó bản 1 sao lần này”.

Vân Hy cười khẩy, chế độ bộ nhớ tạm gì chứ? Giọng điệu ác ý đầy thú vị này của hệ thống cô nghe cũng quen tai rồi. Rõ ràng là nó đang cười nhạo trên nỗi đau của cô, đã vậy còn nhấn mạnh đây là phó bản 1 sao dễ nhất. Có thể đoán được, một màn “Hệ thống chúng tôi bị lỗi” vô cùng giả tạo vừa rồi là một màn trình diễn hết sức qua loa của hệ thống, chắc hẳn đây cũng là một phần của đề bài. Điều này cũng dễ hiểu thôi, dù sao, nếu như Vân Hy thực sự có được sức mạnh siêu nhiên, phó bản này căn bản sẽ không có chút tính thử thách nào cả, chẳng bằng không có. Hơn nữa, đây là phó bản của bộ môn Ngữ Văn, hiển nhiên là cô phải vận dụng kỹ năng môn văn để vượt qua cửa ải. Hệ thống bắt cô phải “khắc phục khó khăn”, cô còn có thể khắc phục bằng cách nào khác nữa đây? Vân Hy cũng không có thần thông để tự buff năng lực siêu nhiên gì đó cho mình. Không cần hệ thống nói rõ hơn cũng biết, về cơ bản, thử thách lần này là thử thách chiếc lưỡi không xương nhiều đường lắt léo và khả năng rót súp gà cho tâm hồn của cô với những người ủy thác.

“Bạn học Vân Hy thông minh thật đấy”

Vân Hy cảm thấy mình có hơi bất lực. Hệ thống này có thể bớt qua loa lấy lệ như thế được không? Nếu đã diễn giả chết, sao không giả chết cho trót đi? Cô mới suy đoán một chút đã vội vã ngoi lên xác nhận, có chút chuyên nghiệp nào không? Dù sao, cũng kệ vậy.

Lúc này, không gian đã ngừng rung chuyển. Vân Hy vươn vai, nở một nụ cười tươi rói, bắt đầu cúi xuống nhặt hết sổ sách rơi dưới đất, đặt lại ngay ngắn trên bàn. Sau đó lướt qua một vòng cả văn phòng, xem xem còn có chỗ nào đổ bể cần phải dọn dẹp hay không. Gặp phải một hệ thống đểu cáng như thế này, Vân Hy cũng không thấy tức giận là mấy. Không phải chỉ là rót lời vàng ý ngọc thôi sao, mấy cái này thì cô có đầy một bụng. Ông bà ta từ xưa cũng đã dạy rồi, “Lời nói không mất tiền mua, lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau”.

Đúng lúc này, cánh cửa bên hông văn phòng được một ai đó đẩy ra, một người đàn ông trung niên hói đầu, bụng hơi phệ, mặc một chiếc áo sơ mi và quần tây màu trắng bước vào, trên đầu ông ta treo một chiếc vòng màu vàng đang bay lơ lửng. Nhìn tạo hình này, có vẻ rất giống với mô tả về thiên thần trong các bộ phim, Vân Hy nghĩ. Người đàn ông nhìn thấy Vân Hy đã thu dọn gọn gàng cả văn phòng cũng không tỏ vẻ gì, chắp tay sau lưng, hỏi:

“Vân Hy phải không? Đến rồi thì tốt. Em có biết vì sao hôm nay tôi gọi em đến đây không?”

Tất nhiên là Vân Hy không biết ông ấy gọi cô đến đây có việc gì, nhưng cô biết người này hẳn là NPC đến giao nhiệm vụ. Vì thế, cô mỉm cười trả lời:

“Dạ thưa lãnh đạo, anh gọi em đến đây hẳn là do có việc muốn bảo ban hướng dẫn. Anh cứ nói đi, em sẽ cố gắng thực hiện ạ.”

Một câu trả lời mơ hồ nhưng ít có khả năng sai sót trong trường hợp này. Dù sao thì thân phận của Vân Hy ở đây chỉ là một thực tập sinh nhỏ bé, cô gần như đã là người ở dưới cùng trong chuỗi thức ăn ở đây rồi. Dù người đến là ai, chắc hẳn cũng đều là cấp trên của cô, nhỉ?

Người đàn ông gật gù, đi vào văn phòng, ngồi xuống chiếc bàn dài đang chất hàng đống tài liệu, thở dài. Ông ngẩng đầu nhìn cô như đang nhìn một đứa trẻ phạm sai lầm, nhưng vì trẻ nhỏ vô tri nên cũng không nỡ trách phạt nặng nề, cuối cùng chỉ nói:

“Em đã đến đây một tháng rồi nhưng vẫn chưa hoàn thành được một đơn hàng ủy thác nào cả. Có vấn đề gì với em vậy? Nếu có khó khăn gì thì em cứ nói với tôi, tôi sẽ cân nhắc để hỗ trợ. Trừ chuyện “không có năng lực siêu nhiên” thuộc về nguyên tắc ra, những vấn đề khác tôi đều có thể giúp đỡ được.”

Ông ngừng một chút rồi cười hiền lành, nói tiếp:

“Tất nhiên, làm gì có chuyện em không có năng lực siêu nhiên được kia chứ? Những người bình thường gian lận để trà trộn vào văn phòng cũng đã bị chúng tôi điều tra và sa thải toàn bộ vào tuần trước rồi mà.”

NPC này trông thì có vẻ dễ gần, nhưng lời nào nói ra cũng đầy ý hăm dọa. Ít nhất thì với cương vị là một “người bình thường gian lận để trà trộn qua cửa”, Vân Hy cảm thấy như vậy. NPC này nói nãy giờ, không phải là đang nhắc nhở cô đừng dại dột khai ra vấn đề của bản thân, cô vẫn phải tự lực cánh sinh trong phó bản hướng dẫn này, không phải sao? Do đó, Vân Hy nhè nhẹ lắc đầu, hai tay chắp trước người, sống lưng thẳng tắp, trả lời:

“Dạ thời gian qua em vẫn chưa quen với nhịp độ và công việc ở văn phòng mình nên còn nhiều bỡ ngỡ, bây giờ đã bớt rồi ạ. Nếu sếp không tin, sếp cứ giao việc cho em đi ạ, em sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành.”

Người đàn ông nghe vậy, hài lòng gật đầu, ông vùi đầu tìm gì đó trong xấp tài liệu, sau đó đưa cho cô 3 tờ giấy A4 mỏng tanh, giọng nói nhẹ nhàng của ông cũng đồng thời vang lên:

“Tốt lắm, tôi cũng đang có ý như vậy. Thế này nhé, nếu em có thể hoàn thành 3 ủy thác này trong vòng 3 ngày. Chúng tôi sẽ cân nhắc giữ lại em làm việc ở văn phòng. Nếu ngay cả cơ hội này mà em cũng không nắm bắt được, vậy chúng tôi cũng chỉ có thể sa thải em mà thôi. Em có ý kiến gì không?”

Vân Hy nào dám có ý kiến gì, cô gật đầu, hứa chắc rằng “Sếp hãy tin em”, rồi đưa tay nhận lấy 3 ủy thác - cũng là nhiệm vụ chính của mình trong phó bản lần này. Cô không vội vã xem ngay, nhẹ cúi người chào tạm biệt lãnh đạo, cô xoay lưng bước ra khỏi văn phòng, không quên ân cần đóng cửa lại cho sếp của mình.

Ra khỏi phòng, Vân Hy tìm đại một chỗ cầu thang kín đáo gần đó, ngồi xuống, bắt đầu nghiêm túc xem xét những ủy thác lần này.

Cả NPC và hệ thống đều không nói rõ về chuyện hình phạt lần này, nhưng Vân Hy biết, văn phòng Ước Vọng là nơi những người đã chết tiếp tục bị tư bản bóc lột để tìm cơ hội được sống lại lần nữa. Những người ở đây về cơ bản đều là người đã chết, bao gồm cả bản thân cô. Vậy nên, “thông báo sa thải” thật ra có nghĩa là thông báo tử vong. Vân Hy cảm thán, hệ thống này cũng vòng vo thật đấy. Hay là nó muốn kiểm tra cả khả năng đọc hiểu của cô nhỉ, cũng có khả năng đó lắm. Vậy nên, cô phải hết sức cẩn trọng trong việc thực hiện nhiệm vụ lần này, mạng của cô vô cùng quý giá, không thể mất ở đây được.

Vân Hy không nghĩ nhiều nữa, bắt đầu đọc những tờ giấy ủy thác. Thật ra, trên mỗi tờ giấy cũng chỉ gồm vài dòng ngắn gọn mô tả nguyện vọng và bối cảnh của người được ủy thác mà thôi.

Tờ giấy thứ nhất:

“Hôm nay mình đã nhét một chiếc răng sữa vừa nhổ xuống gối, liệu tiên răng có xuất hiện không nhỉ? Nếu có, bà tiên có thể cho con được điểm 10 bài kiểm tra được không ạ?”

- Từ An An, nữ, 7 tuổi, không thích học hành cho lắm, ngày mai cô bé có một bài kiểm tra môn Chính tả và Tập làm văn.

Tờ giấy thứ hai:

“Đêm nay lại là một đêm cô đơn nữa. Ông trời ơi, tôi chán ghét sự cô đơn này lắm rồi. Tại sao người tôi yêu lại không còn yêu tôi nữa? Ước gì tôi vẫn có thể hạnh phúc bên người mình yêu, và người đó cũng yêu mình. Điều ước này cũng có xa xỉ lắm đâu?”

- Từ Đậu Trúc, nữ, 25 tuổi, vừa chia tay bạn trai yêu nhau 5 năm.

Vân Hy trầm ngâm suy tư, cô đang nghĩ xem mình nên nấu những món súp gà cho tâm hồn này như thế nào thì ngon. Khi nhìn đến tờ giấy cuối cùng, Vân Hy không khỏi nhướng mày.

Tờ giấy thứ ba:

“Phiền quá đi mất, mấy người mau cút hết khỏi mắt tôi đi, sao lại dai như con đỉa vậy nhỉ? Thượng đế ơi, người đúng là không có mắt, nếu người có mắt thì đã không để tôi phải khổ sở thế này. Thượng đế ơi, nếu ông tức giận vì bị tôi mắng chửi, thì tôi mong ông hãy cho tôi được chết đi được không? Sống sót mệt mỏi quá”

- Từ Nam Khởi, nam, 28 tuổi, minh tinh nổi tiếng, vừa bị tai nạn xe, tai nạn này đã hủy đi của anh 80% khuôn mặt.

Mấy người này ai cũng muốn được tốt lên, hạnh phúc hơn, chỉ riêng anh ta mong muốn được chết đi. Dứt khoát như vậy sao?

Vân Hy ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường ở phía đối diện. Bây giờ là 10 giờ sáng. Cô không vội đi tìm người ủy thác ngay bây giờ, vì trước đó, cô vẫn còn một chuyện quan trọng hơn phải làm. Ừm, chuyện quan trọng đó là: Tìm đường. Tất nhiên rồi, cô vừa mới được một hệ thống vô hạn đểu cáng tải đến phó bản này, đã không cho cô năng lực siêu nhiên thì thôi, ngay cả một chút thường thức cơ bản về thế giới này cũng keo kiệt giấu luôn. Vậy nên bây giờ, cô hoàn toàn không biết chỗ làm của mình ở đâu và một người đã chết thì phải đến gặp những người ủy thác đang sống sờ sờ của mình qua con đường nào. Cô cũng không thể hỏi NPC lúc nãy được, chính ông ta cũng đã nhấn mạnh rằng cô đã đến đây 1 tháng trời, nếu ngay cả những vấn đề cơ bản như thế cũng cần phải hỏi, thì chi bằng kêu ông ta sa thải cô luôn cho nhanh.

Dù sao thời gian cũng không gấp, Vân Hy nhàn nhã tản bộ khắp tòa văn phòng cao tận 111 tầng này. Nghe nói, 111 là con số thiên thần mang ý nghĩa về tình yêu xuyên biên giới, độc nhất và bất tử.

Cấu trúc của tòa nhà này là một hình hộp chữ nhật thẳng đứng. Đi dạo một lát thôi cũng đã có thể thấy được rằng, hệ thống này rất qua loa trong việc thiết kế các công trình kiến trúc. Vân Hy nghĩ, không lẽ do đây chỉ là một phó bản một sao thôi ư? Dù sao thì, sau khi tốn hết một đống thời gian, khi trời sẩm tối, Vân Hy đã biết được chỗ làm của mình nằm ở tầng 001, và con đường để nối giữa thế giới hiện thực của người còn sống và thế giới tầng cao của những người đã chết như cô nằm ở tầng 000. Một con số đẹp cho sự khởi đầu. Trong thời gian này, Vân Hy thậm chí còn kịp bắt chuyện với một vài đồng nghiệp ở khắp nơi trong tòa văn phòng này. Xem lại các ủy thác một lần nữa, cô cân nhắc một chút, sau đó quyết định đi đến gặp cô bé An An trước nhất. Ước vọng của những người khác không có giới hạn về thời gian, nhưng ngày mai đã là ngày kiểm tra của An An rồi, Vân Hy cần đến gặp cô bé trước khi lần kiểm tra đó diễn ra.

Có nhiều phương pháp để giải một bài toán. Tương tự, dù Vân Hy chỉ là một người chết tầm thường không có sức mạnh, cô vẫn có nhiều hơn một cách để giúp cô bé An An lười học đạt được điểm 10 trong bài kiểm tra. Cách dễ nhất chính là xuất hiện trong buổi kiểm tra ngày mai và giúp cô bé gian lận. Đối với một học sinh xuất sắc 12 năm như Vân Hy, một bài kiểm tra Chính tả và Tập làm văn lớp 2 thậm chí không được tính là một món khai vị đủ để nhét vừa kẽ răng. Đây cũng là cách an toàn nhất. Vì một người đã chết chỉ có thể xuất hiện dưới trạng thái linh hồn trong suốt trước mặt những người còn sống, không ai có thể nhìn thấy và bắt quả tang cô giúp đỡ người ủy thác gian lận cả. Tuy nhiên, hiển nhiên Vân Hy không có dự định sẽ sử dụng cách này. Có nhiều lý do cho quyết định này. Thứ nhất, dù vòng lặp này diễn ra dưới hình thức vượt ải phó bản, thậm chí còn lấy cái chết ra để đe dọa nhằm khiến thí sinh hoang mang sợ hãi, cố gắng bất chấp mọi cách để hoàn thành yêu cầu mà phó bản đặt ra, nhưng Vân Hy sẽ không quên rằng bản chất của nơi này là một “kỳ thi đại học” rộng lớn. Thi đại học mà gian lận thì sẽ bị đình chỉ thi đó. Vân Hy không muốn mình sảy chân chỉ vì chút lợi nhỏ trước mắt trong phó bản 1 sao đầu tiên này. Nhưng quan trọng hơn cả chính là, Vân Hy là một người sống tương đối có quy tắc, cô có thể chết, nhưng không thể phá vỡ quy tắc do bản thân mình đặt ra được. Cô đã từng quy ước với chính mình rằng phải sống thật ngay thẳng và có trách nhiệm. Do vậy, dù có chuyện gì xảy ra, và hậu quả là gì, Vân Hy cũng sẽ không cổ súy cho một đứa trẻ 7 tuổi gian lận. Trẻ con như búp trên cành, Vân Hy hy vọng mỗi đứa trẻ đều sẽ được chăm sóc, tưới tắm và uốn nắn đúng cách để lớn lên thành những cây cao bóng cả, chứ không phải trưởng thành thành những dây leo kí sinh èo uột chỉ biết dựa dẫm vào người khác.

Vân Hy đi đến trước hệ thống kết nối hai thế giới. Về cơ bản, hệ thống này gồm hai thành phần chính là một chiếc máy tính khổng lồ để xác định tọa độ điểm đến và một cổng dịch chuyển gồm rất nhiều chiếc ống kéo dài xuống lòng đất để “vận chuyển” các ông Bụt bà Tiên xuống thế giới loài người, trông khá giống cầu tuột hồi nhỏ cô hay chơi cùng bà của mình vậy. Vân Hy chọn tọa độ đến là địa chỉ nhà của người ủy thác , sau khi nhấn xác nhận thì cô bước qua cổng dịch chuyển, chọn một chiếc ống cách xa mọi người nhất rồi chui vào trong đó, đóng nắp ống lại.

Sau khi cô nhắm mắt, cả thế giới dường như quay cuồng. Vân Hy vốn tưởng mình sẽ trôi tuột xuống theo đường ống rồi rớt vào nhà của người ủy thác như ông già Noel chui qua ống khói. Nhưng không phải, cả người cô rung lắc dữ dội, giống như bị bỏ vào l*иg giặt rồi bật chế độ vắt vậy. May là cô chỉ tồn tại dưới trạng thái linh hồn, chứ nếu cô có xá© ŧᏂịŧ thật, chắc có lẽ bây giờ cơ thể cô đã bị xoắn lại như cái bánh quẩy, xương khớp gãy nát, nội tạng mỗi cái một nơi, “lợi ơi ở lại răng đi nhé” rồi. Tuy là không có cơ thể của người trần mắt thịt để được chiêm ngưỡng thảm trạng trong tưởng tượng của mình, nỗi đau vẫn đến với Vân Hy chân thật như vậy. Ý thức của cô bị nỗi đau bén nhọn bất ngờ đâm xuống. Cơn đau khủng khϊếp như muốn xé toạc linh hồn của Vân Hy. Suy nghĩ dần trở nên mơ hồ, cô thấy mình dường như đã thật sự rơi xuống địa ngục, chỉ là không hiểu mình phạm lỗi gì mà phải bị trừng phạt tàn nhẫn như vậy. Trong cơn mê mang, dường như cô nghe thấy tiếng bàn tán của những đồng nghiệp mình gặp lúc chiều khi đi dạo quanh tòa nhà văn phòng.

“Đừng lo lắng, chúng ta là nhân viên của văn phòng Ước Vọng mà, sẽ không bị trừng phạt vì phá vỡ quy tắc của vũ trụ, vượt qua ranh giới của hai thế giới để xuống thế giới loài người đâu. Yên tâm đi hahaha”

Lúc ấy Vân Hy không mấy để tâm đến những lời này, cô nghĩ có lẽ mình cũng giống như họ, nên mới đến được phó bản này và làm việc ở văn phòng Ước Vọng, thậm chí cô còn ngây thơ nghĩ rằng đó là lời an ủi của một NPC hệ hỗ trợ dành cho mình. Nhưng bây giờ Vân Hy đã hiểu, cô không phải “nhân viên văn phòng Ước Vọng” chân chính, cô chỉ là một “người bình thường gian lận để trà trộn qua cửa” có chút may mắn rồi đến nơi này mà thôi. Tội lỗi của Vân Hy là đã phá vỡ quy tắc, rời khỏi thế giới thuộc về mình để đi đến thế giới mà mình đã rời bỏ. Đó cũng là lý do vì sao mà thực tập sinh “Vân Hy” đã đến đây tận 1 tháng nhưng vẫn chưa hoàn thành được một ủy thác nào. Về cơ bản thì cô ấy nào có thể đi xuống thế giới loài người để hoàn thành ủy thác nào đâu chứ?

Đầu óc Vân Hy quay mòng mòng, những luồng suy nghĩ rối tung bị cơn đau cầm kéo cắt xẻ thành nhiều mảnh rồi nối chúng lung tung lại với nhau. Nếu những dòng suy nghĩ này có mang điện, có lẽ bây giờ Vân Hy đã bị nổ tung luôn rồi.

Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?

Rốt cuộc là sai ở đâu?

Do cô không cẩn thận, thật ra vẫn còn con đường khác để đi xuống thế giới loài người?

Hay vốn dĩ ngay từ đầu đã không có màn kịch “Hệ thống lỗi” nào cả. Hệ thống thật sự bị lỗi rồi nên mới không buff sức mạnh siêu nhiên cho cô. Vì cô quá tự cho mình là thông minh nên mới tự mình hại mình rồi hay sao?

Không đúng, nếu quả thật là như vậy, vậy phó bản “Bụt hiện lên và nói” trong môn Ngữ Văn này còn có ý nghĩa gì nữa?

Rốt cuộc là tại sao? Tại sao cô phải chịu nỗi đau không có hồi kết này?

Trong cơn đau dường như sẽ không bao giờ kết thúc này, thậm chí Vân Hy cũng lóe lên một suy nghĩ: “Thà rằng cứ chết quách đi cho xong, chết quách đi để không bị hành hạ như thế này nữa”. Thậm chí trong ánh sáng mơ màng mà tầm mắt cô có thể chạm đến, Vân Hy còn nhìn thấy bóng dáng hiền từ của bà ngoại mình. Là bà đến đón cháu đi sao?

“Bà ơi”

Vân Hy hổn hển, khóe mắt cay xè, có một xúc động mãnh liệt đang thôi thúc cô vươn tay về phía bà. Dường như, chỉ cần cầm lấy đôi tay ấm áp ấy thôi, mọi khổ đau trên đời đều sẽ biến mất. Mọi mạnh mẽ tự tin của cô như vỡ tan khi đứng trước mặt bà của mình, chỉ còn lại một cô bé đang bị nỗi đau chia năm xẻ bảy, vết thương đầy mình mà thôi.

“Không được, Vân Hy ơi, mày phải tỉnh táo lại”

Vân Hy dằn xuống xúc động đang trào dâng trong lòng mình. Bình thường cô sẽ không mất kiểm soát như thế này. Có lẽ đây là một cái bẫy của hệ thống xấu bụng này, cũng có lẽ đây là cái bẫy do chính nỗi đau đang dày xéo cô dựng nên. Mà Vân Hy chắc chắn sẽ không cho phép mình bước vào đó. Dù sao đi nữa, nếu cô vẫn chưa chết, hẳn vẫn còn đường để xoay chuyển tình thế hiện tại.

“Vân Hy ơi, lại đây với bà. Cháu ngoan của bà, đứa cháu tội nghiệp của bà. Nắm lấy tay bà đi cháu, bà sẽ bảo vệ cháu” - Hình ảnh bà ngoại không mờ đi mà dường như càng trở nên rõ ràng hơn trước tầm mắt của Vân Hy. Bà đưa tay về phía cô, khuôn mặt đầy những nếp nhăn ánh lên vẻ nôn nao lo lắng.

Hai mắt Vân Hy dại ra, cô vội vàng nhắm mắt lại. Không đúng, không thể là bà được. Cô đang ở trong vòng lặp vô hạn. Mà bà của cô thì đã rời khỏi thế giới ồn ã bên ngoài kia và biến thành một vì sao sáng trên bều trời đêm, âm thầm chỉ đường cho Vân Hy suốt nhiều năm qua. Đây chắc chắn không phải là thật, thế giới cô đang ở và thế giới đã từng có bà là hai thế giới hoàn toàn khác nhau.

“Vân Hy ơi, sao cháu lại nhắm mắt vậy? Mở mắt ra để bà ngắm cháu đi nào, nắm tay bà đi, bà sẽ trao cho cháu sức mạnh siêu nhiên. Bà đến đây là để giúp cháu vượt qua cửa ải này mà”

Vân Hy ngoan ngoãn mở mắt ra, mỉm cười nhìn bà, một giọt nước mắt lăn xuống đôi gò má, cô chậm rãi vươn tay về phía bà của mình, dáng vẻ yếu đuối bất lực, nghẹn ngào nói:

“Bà nội ơi, giúp cháu với”

Người phụ nữ với mái tóc đã bạc, dáng lưng đã còng xuống nhưng vẫn không che được nét phúc hậu đứng ngay trước mắt giống y hệt như trong trí nhớ của cô, hai mắt bà cũng đỏ lên, dịu dàng nói:

“Bà đây, lại đây với bà nội đi cháu”

Nụ cười của Vân Hy càng trở nên rạng rỡ hơn, nhưng trong mắt người phụ nữ trước mặt, nụ cười này dường như có chút chói mắt, lại có chút đắc thắng đầy trẻ con. Cô thả tay xuống, nỗi đau vẫn cuộn lên nhưng ánh mắt của cô giờ đây đã thanh tỉnh kì dị, cô hỏi:

“Bà nội sao? Xin hỏi, bà nội tôi vẫn đang còn sống mà, tại sao lại xuất hiện ở nơi này được vậy? Và tại sao “bà nội” lại lấy dáng vẻ của bà ngoại tôi để đến trước mặt tôi thế?”

Nụ cười trên khuôn mặt hiền từ của người phụ nữ vụt tắt.

Ngay lúc này, hệ thống vốn đã câm như hến từ sáng đến giờ đột nhiên online, nó mang đến một thông báo bất ngờ cho Vân Hy.