Thì ra Đường Dư Bạch đang bóc hai quả óc chó, bóc trong lòng bàn tay, vỏ óc chó rơi xuống xẹt xẹt xẹt, lộ ra phần hạt óc chó màu nâu nhạt bên trong.
Bóc xong hai quả, lại cầm thêm hai quả nữa bóc.
Đó là loại óc chó vỏ giòn cao cấp, bóc bằng tay không hề khó khăn.
Đường Dư Bạch đang bóc tỉ mỉ, thì cảm thấy một ánh mắt đang nhìn mình, anh ngước lên đối diện với ánh nhìn của Kỷ Diễm, vừa định hỏi nhìn gì, nhưng nhận ra mình đang bóc óc chó, lại đổi lối nói.
"Nhìn thấy chưa?"
Nhìn thấy chưa, việc tôi điều khiển cậu chỉ đơn giản như bóc hai quả óc chó thôi.
Rắc.
Lại bóc vỡ thêm hai quả.
Để không cho Kỷ Diễm nhận ra rằng óc chó vỏ giòn rất dễ bóc, Đường Dư Bạch đã đưa ra một quyết định, anh sẽ bóc hết tất cả óc chó ra.
Và cả đống đề thi đại học này...
Đường Dư Bạch khẽ cười mỉm, chiến thuật nhồi nhét kiến thức theo lối cho vịt ăn, anh tin chắc Kỷ Diễm sẽ phát sinh tâm lý chán học.
..................
.
Kỷ Diễm ngửi thấy mùi dầu thực vật và mùi óc chó nhẹ, vỏ óc chó sau khi nướng rất giòn, chỉ cần xoay nhẹ ngón tay cái đã lộ ra nhân óc chó màu trắng bên trong.
Chuôi bút trong tay lay động hai cái, rồi lại nắm chặt.
Kỷ Diễm nhìn đống nhân óc chó ngày càng nhiều:
"Những cái này... đều cho tôi hả?"
Đã lột vỏ, rồi bỏ lớp vỏ bên ngoài, chỉ còn lại một đống nhân óc chó trắng muốt, nếu để Liêu Khang An thấy, cho dù không thích ăn, cậu ta cũng hẳn sẵn lòng nhét hết vào miệng, dù sao Khương Thiến Dung luôn bỏ tiền ra mua óc chó về, nhưng không tỉ mỉ đến mức gọt lấy phần nhân bên trong.
Đường Dư Bạch cảm thấy Kỷ Diễm hỏi một câu ngớ ngẩn, hoặc là không muốn ăn, trực tiếp bóc một miếng nhân óc chó qua.
"Không phải để cho cậu ăn thì để cho ai?"
Anh đưa miếng nhân óc chó sát mặt Kỷ Diễm, nói thẳng: "Cậu cần bổ não hay là tôi cần?"
Đôi ngón tay dài đưa nhân óc chó gần trước mắt, xâu chuỗi đeo tay bằng gỗ trầm hương thòng xuống cổ tay, ngón tay trắng hơn cả nhân óc chó, mùi chanh và mùi óc chó xộc thẳng vào mũi.
Ánh mắt Kỷ Diễm tối đi, hắn nhận lấy miếng nhân óc chó đút vào miệng.
Không còn cảm giác nghẹt thở đến nôn mửa, không còn chảy máu miệng bị vỏ óc chó cắt rách, chỉ có mùi trái cây đậm đà của nhân óc chó, dần dần bao phủ lại những ấn tượng và ký ức xấu xí.
Đường Dư Bạch thấy Kỷ Diễm ăn miếng nhân óc chó đó rồi nhai rất chậm, như là không thích ăn đến mức khó nuốt, nên anh rụt tay lại, bóc óc chó còn nhiệt tình hơn, một lúc sau, trong phòng chỉ còn tiếng xẹt xẹt bóc óc chó, và tiếng viết làm đề thi xào xạc.
Thấy Kỷ Diễm ăn óc chó xong rồi cúi đầu làm bài, tay không ngừng, cử chỉ bóc óc chó của Đường Dư Bạch khựng lại một chút, bất ngờ hỏi:
"Làm những đề này thế nào rồi?"
Kỷ Diễm cũng khựng tay một lúc, nhìn đống đề mà chỉ cần liếc qua đã thấy đáp án chính xác, rồi tùy ý điền một câu trả lời sai, lúc này mới ngẩng đầu lên đối diện ánh mắt của Đường Dư Bạch, hắn mím môi nói:
"E rằng thời gian một ngày không đủ để làm hết nhiều đề như vậy."
Nghe vậy, Đường Dư Bạch thả lỏng dựa lên tay ghế sofa:
"Thì cũng không thể điền đáp án bừa bãi được."
Cơ thể nghiêng hơi về phía sau, Đường Dư Bạch đặt hai chân lên tấm thảm, không khỏi đưa chân ra phía trước, lưng chân trắng muốt có thể nhìn rõ những tĩnh mạch màu xanh, lan ra dấu vết nhạt không thể bỏ qua, như dấu màu xanh nhạt in trên đồ sứ không tì vết, mang một vẻ quyến rũ bị xâm phạm.
Đôi chân ấy ngay trước mắt Kỷ Diễm, chầm chậm xoa lên tấm thảm lông màu xanh đen, bàn chân chìm vào lớp lông dày, để lớp lông ấy chiếm lấy khoảng trống giữa hai bàn chân.
Bỗng, một bàn chân nhấc lên, đạp về phía cẳng chân của hắn.
"Có nghe rõ chưa?"
Kỷ Diễm chậm rãi rụt tầm mắt lại, hầu kết trượt xuống một cái, lặng lẽ nói: "Nghe rõ rồi, chú nhỏ."
Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa bỗng vang lên.
Đường Dư Bạch xoay đầu nhìn về phía cửa, Kỷ Diễm thì ngẩng đầu, đưa tầm nhìn về phía bên mặt của Đường Dư Bạch, vệt nâu bên dưới mắt trái nhỏ xíu, nhảy nhẹ trước mắt hắn, sự tồn tại rõ ràng, trắng muốt khắp nơi, chỉ có đôi môi hồng hồng, và có cả nốt cuống họng rung nhẹ khi nói chuyện...
Cửa phòng mở ra, quản gia đứng ngoài cửa.
Kỷ Diễm lại thu tầm nhìn lại một cách khó nhận ra.
"Thưa ngài, viện dưỡng lão vừa gọi điện thoại."
Chú Minh nói với vẻ đắn đo: "Ngài xem...?"
Kỷ Diễm để ý thấy lúc nói chuyện, chú Minh nhìn về phía hắn một cái.
"Đã muộn rồi, bảo họ ngủ sớm đi."
Giọng Đường Dư Bạch nhạt đi nhiều, trở nên không mấy cảm xúc: "Có chuyện gì thì mai nói sau, tôi cũng phải nghỉ ngơi rồi."
Chú Minh đứng khựng lại, không đi, do dự vài giây rồi tiếp: "Bên đó muốn nói chuyện vớicậu Diễm một lát..."
"Chú Minh."
Giọng Đường Dư Bạch hoàn toàn trầm xuống, từng tiếng một: "Tôi đã nói là đã muộn rồi."
"Xin lỗi, thưa ngài, tôi sẽ đi trả lời họ ngay."
Cửa phòng lại đóng lại, Đường Dư Bạch nhíu mày ép trán, nhìn đống nhân óc chó đã bóc xong, trực tiếp định đứng dậy đi.
"Cậu tự làm đề ở đây, từ sau này cũng về đây làm đề vào mỗi tối."
Lời vừa dứt, chưa kịp đứng lên, bỗng có một bàn tay từ bên cạnh chạm tới đùi, qua lớp áo choàng lụa.
Đầu ngón tay chạm vào làn da lộ ra ở chân.
Mà dù chỉ chạm được một chút, Đường Dư Bạch cũng nắm chặt lấy cổ tay của bàn tay đó, nhìn sang với vẻ mặt nghiêm trọng: "Làm gì vậy?"
Kỷ Diễm ngẩng đầu: "Có vụn rơi trên chân, cháu chỉ muốn giúp chú quét đi thôi."
"Không cần."
Đường Dư Bạch đứng dậy với khuôn mặt cứng đờ, nhìn xuống Kỷ Diễm từ trên cao, giọng cũng rất lạnh nhạt:
"Kỷ Diễm, đừng tùy tiện chạm vào tôi."
Nói xong, xoay người định bỏ đi.
"Chú nhỏ, chú giận sao?"
Kỷ Diễm lên tiếng phía sau lưng Đường Dư Bạch:
"Giận vì lý do gì? Cháu chưa nói gì cả mà."
Đường Dư Bạch quay phắt lại, nhìn chằm chằm vào Kỷ Diễm.
"Chú giận vì cháu tùy tiện chạm vào chú, hay vì chuyện của viện dưỡng lão..."
Đường Dư Bạch lập tức đi tới hai bước, giơ tay siết chặt gáy Kỷ Diễm, buộc hắn phải ngẩng đầu lên nhìn mình, rồi hơi cúi người xuống, đối diện với đôi mắt màu ngọc lục bảo của Kỷ Diễm: "Cậu muốn nói gì?"
"Kỷ Diễm, cậu có thể nói gì?"