Thập Niên 70: Thần Y Quân Tẩu Xinh Đẹp

Chương 61: Bái sư học nghệ

Phạm Chí Cường muốn về, lại bị cha kéo lại, cổ tay gầy gò của cậu bị nắm chặt, có hơi đau, đôi lông mày đen cau lại, cực kì không tình nguyện hét lên: “Cha, học cái này thì có tác dụng gì chứ, con không muốn học.”

Phạm Hiểu Phong giơ cái mũ tron tay đánh vào đầu cậu: “Con không học thì con làm cái gì? Ra ruộng làm việc con cũng không kiếm được mấy công điểm, còn ngày nào cũng trốn việc đi chơi, với cái tính này của con, còn hi vọng bản thân có thể làm được gì, còn nói không muốn học?"

Nghe thấy cha mình nói những lời này trước mặt người ta, Phạm Chí Cường vô cùng xấu hổ, dậm chân, giận dữ nói: "Cha, con thật sự không muốn học!"

Trong mắt Phạm Hiểu Phong, sự tùy hứng của con trai ông giống như gỗ mục không thể đẽo gọt được, lần này ông quyết không tha cho con trai mình: “Phạm Chí Cường, hôm nay cha đã nói với con rồi, nếu con không học thì đừng có về nhà, Thư Hoa à, cháu cứ coi coi nó như đệ tử, nếu nó không nghe lời cháu, quay về chú sẽ dạy cho nó một bài học.”

Phạm Hiểu Phong vừa nói vừa cười với Yến Thư Hoa.

Đội trưởng Phạm bỗng nhiên nhét đứa con trai này vào chỗ của cô, chẳng phải là đang ném củ khoai lang nóng bỏng tay vào tay cô à? Yến Thư Hoa có hơi khó xử, đang định từ chối thì lại nghe Phạm Hiểu Phong nói: "Thư Hoa, con trai chú mà học không tốt thì cháu lượng thứ cho nó một chút, được không?"

Yến Thư Hoa nuốt hết lời từ chối vào trong, sau đó miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, nói:

“Được, nhưng chú Phạm à, nếu như chú đã gửi con trai cho cháu, vậy thì nếu nó làm gì sai, cháu đánh hay mắng thì chú đừng có xót đấy nhé!”

Phạm Hiểu Phong nghe được Yến Thư Hoa nói vậy thì vui vẻ, cười lộ ra cả hàm răng không được trắng kia, nếp nhăn trên khóe mắt càng lộ rõ: “Yên tâm, cháu đánh nó, chú sẽ không xót, tuyệt đối không xót!”

Phạm Hiểu Phong nói xong, lại kéo cậu qua, chỉ xuống đất nói: "Chí Cường, quỳ xuống gọi sư phụ." Thấy cậu vẫn không động đậy, Phạm Hiểu Phong còn định dùng chân đá một cái, Yến Thư Hoa vội xua tay nói: "Chú Phạm, bây giờ đã là thời đại nào rồi, không cần, không cần đâu ạ."

“Thư Hoa, cháu khách sáo rồi.” Phạm Hiểu Phong vốn định mang ít trứng và thịt đến, nhưng nghĩ lại thì chắc Yến Thư Hoa sẽ không chịu nhận, đợi sau này nhà họ có gặp khó khăn gì ông nhất định sẽ giúp, “Sau này có chuyện gì cần giúp thì cháu cứ nói.”

“Vâng.”

Phạm Hiểu Phong đi rồi, trước khi về còn luôn dặn con trai mình không được gây rắc rối, học tập cho đàng hoàng, dù thế nào đi nữa, học không tốt thì không được về nhà ăn cơm, dù sao thì Phạm Chí Cường vẫn còn là đứa trẻ, nghe cha dọa dẫm như vậy thì cũng không dám trái lời.

Yến Thư Hoa nhìn cậu, đánh giá kĩ càng một lượt.

Phạm Chí Cường mặt một chiếc quần dài khá thịnh hành hiện nay, trên đầu đội mũ, trên tay còn có một chiếc đồng hồ, khi nói chuyện còn bĩu môi, dáng vẻ như một đứa trẻ lớn tuổi.

Tuy tính tình không tốt nhưng Yến Thư Hoa có thể nhận ra đứa trẻ này không hề xấu, chỉ là tính cách hơi hoang dã, nếu được dạy tốt thì sau này sẽ là một đứa trẻ ngoan.

Yến Thư Hoa cười: "Em tên là Chí Cường nhỉ? Em cùng Lý Mai đi phơi dược liệu trước đi.”

“Thật không biết cha bảo mình học cái này thì có tác dụng gì, chẳng vui chút nào, phiền chết đi được!” Phạm Chí Cường không vui tùy tiện vứt thảo được xuống đất, thảo được bên trong bị rơi ra đất, Lý Mai không vui, trực tiếp hét vào mặt cậu.

"Số thảo dược này là chị Thư Hoa vất vả hái từ trên núi xuống đấy, sao cậu lại chà đạp thành quả lao động của chị ấy như vậy?"

Lý Mai thường ngày rụt rè, không dám phản bác lời nói của ai, nhưng hôm nay nhìn thấy Phạm Chí Cường vứt thảo dược của yến thư hoa, cô rất không vui.

“Tôi muốn gì thì làm nấy thôi, cô quản được tôi chắc?” bộ dạng không coi ai ra gì của Phạm Chí Cường, làm cho Lý Mai ghét như ghét hoàng đại xuyên vậy, “Chị Thư Hoa, chị xem cậu ta......”

Yến Thư Hoa thấy cậu ta còn nhỏ như vậy, còn chưa hiểu nhiều chuyện, liền xua tay bảo Lý Mai đừng để ý.

Phạm Chí Cường nhiều lần gây rối, không phải ném dược liệu xuống đất thì là cố tình làm ướt bằng nước, thậm chí định lén lấy chiếc ghế dưới mông của Yến Thư Hoa để khiến cô ngã, cuối cùng bị Tiêu Cẩm Sơ chế trụ, anh nắm lấy cánh tay của Phạm Chí Cường, hỏi: “Phục không?”

“Không phục!”

Anh dùng thêm chút lực, Phạm Chí Cường lập tức đầu hàng: "Phục, phục, tôi phục.......”

Tiêu Cẩm Sơ cứ như thế, chẳng xuống khỏi xe lăn cũng đã có thể đánh cho cậu ta bầm dập mặt mũi, khiến cha mẹ không nhận ra cậu ta luôn rồi.

Mặc dù Phạm Chí Cường bị đánh, nhưng trong lòng thật sự đã phục, nhất là khi thấy anh đẹp trai như vậy, không nhịn được mà hỏi: “Anh giỏi võ như vậy, có thể dạy cho em không?”

Phạm Chí Cường tuy là con trai của đội trưởng, nhưng thân đơn lực mỏng, từ nhỏ đã không làm việc nhiều, thường xuyên đánh nhau cũng đánh không lại người ta, vì vậy cậu muốn học võ, nhưng cha cậu không cho đi học, bây giờ đột nhiên thấy Tiêu Cẩm Sơ giỏi như vậy, liền không nhịn được muốn học.

Tiêu Cẩm Sơ căn bản lười để ý tới cậu ta, chỉ muốn dạy cho cậu ta một bài học, để cậu ta biết thế nào là kính già yêu trẻ.

Đôi mắt với Phạm Chí Cường quấy rầy vướng víu, Tiêu Cẩm Sơ hỏi: “Cậu là đến để học y hay là đến tìm tôi học võ hả?”

“Vừa học y vừa học võ, sẽ không làm chậm trễ.” Phạm Chí Cường nghe vậy đột nhiên ngoan ngoãn ngồi xổm dưới chân Tiêu Cẩm Sơ, “Sư phụ, anh dạy cho em có được không?”

Phạm Chí Cường giống như một miếng thạch cao da chó, bám lấy anh không buông: "Sư phụ, anh dạy cho em đi mà, chỉ có học giỏi võ công em mới không bị người khác bắt nạt."

Tiêu Cẩm Sơ liếc nhìn Nhan Thư Hoa, tình cảm trong mắt lập tức dâng trào: "Hai chữ sư phụ này tôi nghĩ cậu gọi nhầm người rồi, người kia mới là sư phụ của cậu."

"A, em hiểu rồi!" Phạm Chí Cường lập tức quay sang yến thư hoa, vừa rồi còn nghịch ngợm tinh quái, bỗng trở nên vô cùng ngoan ngoãn: "Sư phụ, có chuyện gì cần em làm thì chị cứ phân phó.”

Yến Thư Hoa thấy Phạm Chí Cường đột nhiên nghe lời như vậy, cô liếc nhìn Tiêu Cẩm Sơ... vừa hay nhìn thấy trên khuôn mặt điển trai kia lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng, tim của Yến Thư Hoa như lỡ một nhịp.

Thấy cô như bị mê hoặc, Phạm Chí Cường vội đẩy đẩy tay cô: “Sư phụ, chị nhanh lên, xem có gì cần em giúp không.”

"Nếu đã như vậy, em và Lý Mai cùng nhau phơi khô chỗ thảo dược kia đi." Yến Thư Hoa vừa nói xong, Phạm Chí Cường lập tức trả lời: "Vâng!"

Phạm Chí Cường và Lý Mai đi phơi thảo dược, Tiêu Cẩm Sơ cũng giúp đỡ, Yến Thư Hoa thì ở phía trước xem bệnh cho dân làng.

Chiều chiều, Phạm Hiểu Phong tan làm sớm để đến nhà Yến Thư Hoa xem thằng tiểu tử kia có gây chuyện không, nhưng không ngờ vừa bước vào cửa đã nhìn thấy......

____ ____ ____