Thập Niên 70: Thần Y Quân Tẩu Xinh Đẹp

Chương 57: Lại nổi sóng gió

Yến Thư Hoa minh oan cho bác sĩ Lý gây ra động tĩnh không nhỏ, cộng thêm hai hôm trước cô mới vừa cứu bà cụ Phạm, danh tiếng của cô cũng được nhiều người biết đến, ngưỡng cửa nhà Yến Thư Hoa bị dẫm đến sắp nát rồi, trong nhà vô cùng náo nhiệt.

Bên kia, Trương Thải Hà đang ngồi trong sân nhặt rau, thấy nhà bọn họ càng ngày càng náo nhiệt thì không vui, nhìn thấy Lý Đại Cương ra ngoài làm việc, liền nói một câu: “Đại Cương, mẹ đã xem ngày tốt cho con rồi, tháng sau sẽ kết hôn!”

Lý Đại Cương: “Tùy mẹ!” Nói xong câu này liền rời đi.

Trương Thải Hà chỉ vào bóng lưng của con trai rồi quay lại nhìn Lý Bình Thụ mà mắng: "Lý Bình Thụ, ông xem thái độ của con trai ông đi, nó có xem tôi là mẹ nó không hả?”

Lý Bình Thư để xe đạp ở trước cửa rồi đi vào, không nói gì cả cứ thế đi vào trong, Trương Thải Hà nhìn thấy chồng và con trai đều như vậy, khiến bà ta phát cáu: “Tôi thấy hai cha con nhà ông đã bị người phụ nữ kia câu hồn mất rồi, cả ngày đều nghĩ tới nó!"

“Bà không thể bớt nói vài câu à? Cả ngày lảm nhảm!” người có tính tình tốt như Lý Bình Thụ cũng bị bà ta nói cho phát bực.

“Tôi cứ nói đấy!”

Trương Thải Hà cảm thấy mình thật sự không thể ở nhà được nữa rồi, bị làm cho tức gần chết, thế là liền nhanh chóng đến hợp tác xã cung tiêu đi làm. Kết quả là chuyện của Yến Thư Hoa đã được bàn tán khắp nơi trong hợp tác xã, có người nghe nói trước đây mẹ của Yến Thư Hoa vốn là đã nhìn trúng lý đại cương rồi, nhưng Trương Thải Hà không chịu, còn thì thầm to nhỏ với nhau nói Trương Thải Hà không biết nhìn người.

"Không biết nhìn người? Yến Thư Hoa của cái nhà kia trông cứ như là hồ ly tinh vậy, nếu Đại Cương nhà chúng tôi mà cưới cô ta không khéo trong nhà lại chẳng có ngày nào yên ấy chứ! Mấy người vừa ý thì đi mà bảo con trai mấy người cưới cô ta đi, đừng có lôi Đại Cương vào!” Trương Thải Hà hừ lạnh, tư thế cũng kiêu ngạo, đồng nghiệp cùng làm việc cũng không thích nói chuyện với bà ta.

Lần này Thẩm Hồng Mai đến mua thức ăn, mọi người đều nói nói cười cười với bà: “Aiya, Hồng Mai, lâu lắm rồi không thấy bà đi mua thức ăn nha.”

"Hôm nay tôi đến mua thịt." Lúc trước đều là Thẩm Hồng Mai nhìn Trương Thải Hà mua thịt, nhưng bây giờ tình thế đã thay đổi, Thẩm Hồng Mai dừng lại ở quầy bán thịt, hai mắt Trương Thải Hà gần như bốc lửa.

“Hôm nay muốn mua bao nhiêu?” Nhân viên bán hàng hỏi bà, vốn định lấy một vé nửa cân thịt, nhưng sau khi suy nghĩ một lúc, bà lại lấy ra hai tấm phiếu nửa cân: “Một cân!”

"Aiya, Hồng Mai, trong nhà có tiền rồi à?"

“Ngày nào cũng có người đến tìm Thư Hoa nhà tôi khám bệnh, sau đó con bé cũng bán chút thảo dược cho người ta.”

"Bà có phúc quá nhỉ." Người bán hàng nói: "Hồng Mai, tôi cắt thêm cho bà một chút, ngày mai mai tôi đến nhà bà nhờ Thư Hoa phối cho tôi ít thảo dược, hễ trời trở lạnh là tôi lại bị đau thắt lưng, để nó khám cho tôi thử xem, thế nào hả?

“Được chứ được chứ.”

Thẩm Hồng Mai đã dùng sản phẩm chăm sóc da do Yến Thư Hoa tự làm ra, vốn dĩ da của bà đã khá tốt rồi, bây giờ lại giống như đã khoác lên một lớp áo mới vậy, ai ai cũng đều khen ngợi: “Hồng Mai, người ta sống càng ngày càng già, sao tôi cứ thấy bà càng sống càng trẻ thế nhỉ?”

"Những ngày tháng khó khăn đã qua, cuộc sống tốt đẹp đã tới, chẳng phải người sẽ ngày càng trẻ ra sao?" Thẩm Hồng Mai mang theo một cân thịt được buộc một hai sợi rơm đi, nhìn thấy rau khá là tươi, liền hỏi một câu, “Thải Hà à, rau chỗ bà bán thế nào vậy?”

"Không bán cho bà." Trương Thải Hà không thèm nhìn mà lập tức kéo hết rau đến trước người mình, Thẩm Hồng Mai liền nói, "Nếu tôi nhớ không lầm, rau ở đây cũng đâu phải của bà, bà cũng chỉ là một người đi làm công ăn lương thôi, có quyền hành gì chứ? Nói không bán thì không bán à?”

"Phải đấy, tôi đây chính là làm công ăn lương, nhưng mà tôi là làm ở đơn vị quốc doanh, hơn nữa còn có thể truyền lại nha, sau này công việc này của tôi còn có thể giao lại cho con dâu đấy.” Trương Thải Hà bà ta chính là nắm trong tay công việc ổn định, hơn cả khối người ấy chứ.

“Mẹ chồng tốt quá nhỉ, nhanh như vậy mà đã muốn để công việc lại cho con dâu rồi.” Thẩm Hồng Mai nói: “Bà nhìn xem mấy quầy khác nhiều người mua như thế, chỉ có chỗ bà là không có ai, bà có từng nghĩ là vì sao không?”

Trương Thải Hà phớt lờ bà.

"Nếu bà chịu khó thay đổi tính khí này một chút thôi thì không phải sẽ có người qua đây mua đồ cho bà rồi sao? Hung dữ với người khác như vậy để làm gì chứ?”

Trương Thải Hà bị nói như vậy thì liền bỏ đồ đang cầm trên tay xuống quầy, chỉ vào bà mắng: "Thẩm Hồng Mai, bà thấy Yến Thư Hoa nhà bà bây giờ bán được thảo dược là giỏi lắm rồi chứ gì, chạy qua đây kiếm chuyện với tôi đúng không, bà thì là cái thá gì chứ?”

"Thải Hà, chúng ta đều đang ở ngoài đường, tôi tới tìm bà mua đồ, bà còn nói tôi như vậy."

"Tôi không bán cho bà!"

Thẩm Hồng Mai lật rau qua lại một lượt, nhìn thấy rất nhiều lá bị úa bị tàn, bà liền bỏ lại, hừ lạnh: “Đều úa tàn hết cả rồi, bà không bán, tôi đây còn không thèm mua ấy chứ!”

Trương Thải Hạ thấy vậy thì liền từ phía sau quầy hàng đi ra, ngăn cản bà: "Bà chọn tàn hết rau của tôi rồi, đền đi!"

Thẩm Hồng Mai tiếp tục hừ lanh, nói: “Con mắt nào của bà nhìn thấy tôi làm hỏng rau của bà? Tôi đâu có rảnh như vậy ở đó đi chọn đi chọn lại mấy cọng rau của bà đến mức hỏng cả rau chứ, hơn nữa vốn dĩ là úa tàn hết rồi, còn không biết xấu hổ nói tôi làm hỏng.”

“Không được, chọn hỏng rồi thì phải mua!” Trương Thải Hà vẫn cố chấp, “Bà không mua thì không được đi.”

“Hơ, tôi cứ không mua đấy.”

"Bà... Thẩm Hồng Mai!" Trương Thải Hà giơ tay tát bà một cái, Thẩm Hồng Mai bị đánh đau, từng này tuổi rồi cũng chưa có ai tát bà như vậy, cơn tức này sao mà nuốt trôi.

Nghĩ cũng không nghỉ! Bà không nói hai lời lập xông đến đánh bà ta, thế là hai người bắt đầu đánh nhau trong hợp tác xã.

"Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa!"

Các đồng nghiệp ở hợp tác xã quả thật không nhìn nổi nữa, cuối cùng quản lý cửa cũng đến, thấy thế liền mắng: "Làm cái trò gì vậy! Đây là chỗ người ta buôn bán, không phải chỗ để hai người đánh nhau."

Người quản lý mặc một chiếc tạp dề màu xanh và mặc bộ quần áo màu xám, vì béo nên trông người rất tròn, đầu tóc ngắn gọn gàng, trông có vẻ rất năng nổ, đã hơn 50 rồi mà trông không già chút nào.

Tất cả sự kiêu ngạo của Trương Thải Hà đều phải thu lại: "Quản lý, tôi....."

"Đồng chí Trương Thải Hà! Đồng chí là người cũ, đồng chí đã quên khẩu hiệu của hợp tác xã là gì rồi sao? Sao lại xung đột với khách hàng như vậy?”

Trương Thải Hạ chưa kịp giải thích, Thẩm Hồng Mai đã nhanh chóng lên tiếng: “Quản lý, trên quầy của bà ấy để rất nhiều rau, tôi qua xem thì thấy đều bị úa tàn sắp hư hết rồi, nên tôi không muốn mua nữa, nhưng bà ta nhất quyết nói chỗ rau đó là do tồi làm cho hỏng, bà ta là ngậm máu phun người, không tin thì ông tự xem đi.”

Người quản lý liền đi qua xem, lật qua lật lại rồi nói: “Đồng chí Trương Thải Hà, đồng chí nói xem tại sao các quầy khác lúc nào cũng bán xong trước quầy của đồng chí? Đó là vì đồng chí không đủ đoàn kết, lúc nào cũng làm đơn độc, đồng chí nói xem thế này thì sao mà làm việc ở hợp tác xã được đây.”

____ ____ ____