Thập Niên 70: Thần Y Quân Tẩu Xinh Đẹp

Chương 32: Cứ phải ngăn cản

Yến Thư Hoa bỗng nhiên nghĩ tới ngày đó Lý Mai nhắc đến chuyện cha cô bé qua đời, đúng là ấp a ấp úng, nửa ngày cũng nói không nên lời, đoán chừng chính là bởi vì như vậy, chẳng trách gia cảnh nhà cô bé lại thảm như thế, trong nhà có một người bị phê phán chỉ trích, thì cả nhà cũng sẽ bị kéo theo.

Lúc này chợt nghĩ đến bộ dạng mẹ Lý đang nằm trên giường khi đó trông rất đáng thương, trong lòng thật sự không nhịn nổi, may mắn là, bản thân cô đã bảo Lý Mai qua giúp đỡ, như vậy thì ít nhiều gì cũng có thể giải quyết được phần nào khó khăn của gia đình họ.

Thẩm Hồng Mai nắm lấy tay Yến Thư Hoa, vừa kéo đi ra ngoài vừa nói:

"Thư Hoa, sau này con vẫn là không nên chữa trị cho người khác thì hơn." Thẩm Hồng Mai nghĩ đến con gái chữa thương cho Tiêu Cẩm Sơ, cậu ấy mà khỏi thì xem như là may mắn, nhưng sau này sẽ không may mắn như vậy đâu, nếu trong khi chữa bệnh không cẩn thận chữa hỏng cho người ta, chuyện này dù có giải thích thế nào thì cũng chẳng giải thích rõ ràng được.

Kết cục của thầy thuốc Lý chính là một lời cảnh báo, bà không muốn con gái mình rơi vào kết cục như vậy, bây giờ quay đầu vẫn còn kịp.

Thật ra những chuyện này đối với Yến Thư Hoa đều là chuyện nhỏ, hơn nữa cô tin bản thân có thể chữa trị rất tốt cho người bệnh, trong tay cô còn có rất nhiều dược liệu quý giá, tin rằng Tiểu Cẩm Sơ sẽ sớm bình phục hoàn toàn.

“Mẹ, mẹ yên tâm.” Nhan Thư Hoa đương nhiên sẽ không nói cho bà biết, cô xuất thân từ thế gia Trung y, những chuyện nhỏ nhặt này cô hoàn toàn nắm chắc.

Thẩm Hồng Mai vẫn luôn cảm thấy từ sau khi Yến Thư Hoa suýt bị Hoàng Đại Xuyên làm nhục trên núi, cô đã hoàn toàn thay đổi, hình như đã ổn trọng hơn trước kia, hơn nữa cũng tự tin hơn, nếu là trước đây cô nhất định sẽ không nói ra những lời này.

"Mẹ, mẹ tin con, được không? Con có thể chữa khỏi chân cho cẩm sơ, cũng có thể chữa khỏi bệnh cho chú Lý, hơn nữa, con sẽ không bao giờ làm chuyện mà con không chắc chắn." Những lời này của Yến Thư Hoa giống như một liều thuốc an thần với bà vậy.

"Bây giờ mẹ chỉ tiếc mấy quả trứng đó thôi, con nói sao cái người này lại đáng ghét thế cơ chứ." Thẩm Hồng Mai vừa than vừa nói: "sớm biết như thế thì đã để lại bồi bổ cho con rồi."

Một năm có thể ăn được mấy quả trứng chứ, không dễ gì mới tích góp được trứng gà nói mất liền mất, Thẩm Hồng Mai đau như bị dao cứa vào thịt vậy, thật sự không biết cái bà Trương Thải Hà này làm sao mà ra tay ác thế không biết.

"Không sao đâu mẹ." Yến Thư Hoa an ủi bà, "Chỉ là chút đồ thôi mà, hơn nữa trong nhà còn có nhiều dược liệu quý như vậy, không cần phải tiếc đâu, mẹ nói xem đúng không nào?"

Nhìn thấy Yến Thư Hoa như vậy Thẩm Hồng Mai cảm thấy rất tự hào, gật gật đầu, sau đó bóng dáng của hai mẹ con dần dần biến mất khỏi cửa nhà họ Lý.

Lý Bình Thụ nhìn bóng dáng Thẩm Hồng Mai rời đi, trong lòng thở dài, thật ra ông cảm thấy bà cũng là một người tốt, chỉ là không hợp với vợ ông mà thôi.

Nói đến Thẩm Hồng Mai, Lý Bình Thụ cảm thấy cũng là cơ duyên trùng hợp, 20 năm trước, có người làm mối cho, thiếu chút nữa thì ông đã cưới Thẩm Hồng Mai rồi, sau đó bà bị một thanh niên tri thức xuống quê theo đuổi mất, nên ông mới cưới Trương Thải Hà.

Con người Trương Thải Hà ấy à, thật ra miệng lưỡi sắc bén đanh đá nhưng tâm địa không xấu, Bởi vì mắt nhìn cao, cộng thêm địa vị xã hội tương đối cao, đương nhiên có một số người bà không để vào mắt.

Lý Bình Thụ quay người vào trong, thì nhìn thấy Trương Thải Hà đang trò chuyện với Thẩm Mộng Mộng.

Trương Thải Hà vẫn là thích Thẩm Mộng Mộng hơn, cảm thấy cô ta đoan trang và tao nhã hơn yến thư hoa nhiều, vừa bảo cô ta ngồi xuống, vừa cười nói: "Mộng Mộng, cháu và Đại Cương cứ nói chuyện đi nhé, dì đi nấu cơm.”

Khi Yến Thư Hoa vừa đến, Lý Đại Cương rất vui vẻ, trên mặt tràn đấy ý cười. Nhưng sau khi Yến Thư Hoa rời đi và Thẩm Mộng Mộng đến, vẻ mặt của anh lập tức thay đổi, không muốn nhìn thấy cô ta chút nào.

Thẩm Mộng Mộng kéo ghế qua ghế, ngồi ở trước giường Lý Đại Cương, cô ta muốn đưa tay chạm vào chân anh, nhưng anh đã nhanh chóng rụt chân lại, chỉ một động tác nhỏ như vậy thôi, đã khiến cho thẩm mộng mộng cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Anh quay lưng về phía cô ta, chỉ để lại cho cô ta một bóng lưng lạnh lùng, nhưng Thẩm Mộng Mộng vẫn bất chấp nói chuyện: “Đại Cương, anh cũng thấy rồi đấy, Thư Hoa không hề có ý gì với anh, vậy anh còn nhớ nhung cô ta làm gì chứ?”

"Đừng nhắc đến chuyện này." Tuy rằng Lý Đại Cương biết Yến Thư Hoa đã kết hôn rồi, bản thân có khả năng, nhưng anh vẫn muốn đối xử tốt với cô, luôn cảm thấy có rất nhiều chuyện thật sự không vừa ý.

"May mà chỉ là một vết thương nhỏ, nếu nghiêm trọng hơn thì sao?" Thẩm Mộng Mộng muốn đến xem vết thương của anh, lý đại cương lại lần nữa rụt chân lại, cô ta thực sự có chút không vui rồi, "Đại Cương, em đối với anh tốt như vậy, anh không thể quan tâm đến em một chút sao?”

Lý Đại Cương không nói chuyện, cũng không muốn nghe cô ta nói, bây giờ chỉ cảm thấy đầu mình rất đau: “Đừng nói nữa, tôi muốn nghỉ ngơi.”

"Đại Cương, anh thật sự không muốn nói chuyện với em đến vậy sao? Chẳng lẽ em khiến người ta ghét bỏ đến vậy sao? Anh có biết bộ dạng không muốn nói chuyện này của anh làm em rất đau lòng không?" sự không vui của Thẩm Mộng Manh biểu lộ ra mặt.

Hôm nay Thẩm Mộng Manh từ ngoài ruộng trở về, vừa mới tắm rửa xong liền đến gặp Lý Đại Cương, thậm chí còn đi mua nửa cân thịt để bồi bổ cho anh ta, nhưng ai có ngờ, vừa đến đã nhìn thấy cái bộ dạng không vui này của anh ta.

Lý Đại Cương không nói chuyện cũng không đáp lại, thật sự làm Cho Thẩm Mộng Mộng rất đau lòng buồn bã, dù sao cũng là con gái, có lòng tự trọng, lần nào cũng bị đối xử như vậy, nói thế nào thì cũng chịu không nổi, thế là cô ta liền chạy ra khỏi phòng.

Trương Thải Hà nấu cơm xong, nhìn thấy cô ta liền nói: "Mộng mộng, ở lại ăn tối với nhà dì nhé."

"Không cần đâu ạ, dì Thải, con về nhà ăn cơm."

Thẩm Mộng Mộng không nói nhiều mà lập tức chạy đi, Trương Thải Hà thấy vậy liền biết là lỗi của Lý Đại Cương, lập tức mắng anh ta: "Đại Cương, Mộng Mộng người ta một lòng quan tâm đến vết thương của con, con thì hay rồi, làm cho nó tức giận bỏ đi rồi, con nói xem sao con có như vậy hả?"

Cùng với những câu mắng của Trương Thải Hà, còn có đồ ăn trên bàn cũng rơi xuống, bởi vì nghĩ đến bị mẹ nói như vậy, Lý Đại Cương đột nhiên cầm đồ ném xuống đất, Trương Thải Hà đúng là bị làm cho tức gần chết.

“Nhìn đứa con trai ngoan của ông đi.” Trương Thải Hạ thấy Lý Bình Thụ vẫn còn đang quan tâm đến hoa mà ông trồng trước cửa, cảm thấy hận sắt không thành thép, “Đứa con trai ngoan này của ông, ông thấy có tác dụng gì không hả? Đúng là làm tôi tức chết mà.”

"Bà còn không biết trong lòng Đại Cương đang nghĩ gì sao? Chẳng qua là nó cứ mãi nghĩ về Yến Thư Hoa mà thôi, bà nói xem nếu ban đầu để cho Đại Cương cưới Yến Thư Hoa thì mấy chuyện này không phải đã ổn thỏa hết rồi à, nhưng bà thì sao, lại cứ phải ngăn cản cho bằng được.” Lý Bình Thụ lẩm bẩm vài câu, trong lòng Trương Thải Hà liền mất cân bằng.

"Ông nói như vậy chẳng phải mọi chuyện đều là lỗi của tôi ư?" Trương Thải Hà nghe thấy ông dường như đang đổ hết mọi lỗi lầm lên đầu mình, vừa mới bị con trai chọc tức, bây giờ lại bị chồng chọc giận, thật sự vô cùng ủy khuất, “Nếu như tôi mà để Yến Thư Hoa gả vào nhà chúng ta, còn chưa biết sẽ ra sao đâu.”

____ ____ ____