Thập Niên 70: Thần Y Quân Tẩu Xinh Đẹp

Chương 29: Oan gia

Khi Yến Thư Hoa chạy vội ra ruộng, hiện trường đã trở nên hỗn loạn.

Còn tưởng là xảy ra chuyện gì, không ngờ lại là Lý Đại Cương và Tống Nham đánh nhau, đúng là không nhìn ra Lý Đại Cương thật thà như vậy mà giờ lại ra tay tàn nhẫn đến thế, đánh Tống Nham bầm dập cả mặt.

Ai có mắt nhìn đều biết, là Lý Đại Cương cố ý làm khó Tống Nham, còn lý do thì khỏi phải nói cũng biết, chính là vì Yến Thư Hoa, hai người đánh nhau trong lúc làm việc là điều rất cấm kỵ.

Tống Nham cảm thấy vô cùng oan ức: “Người đàn ông kia đầu óc có vấn đề, đang yên đang lành tôi đàng làm việc rất nghiêm túc, anh ta vây mà lại chạy tới đánh tôi, tôi căn bản chẳng biết mình đã làm sai cái gì?”

Sau khi Yến Thư Hoa hỏi kỹ càng một lượt, mới biết được, Tống Nham biết hát, cho nên khi làm xong việc, khi nhàn rỗi thì sẽ hát cho mọi người nghe. Mọi người đều cảm thấy Tống Nham rất thú vị, cùng với anh nói chuyện vui đùa, ngay cả một số cô gái làm việc ngoài ruộng cũng thích anh.

Chưa đầy một ngày, Tống Nham đã làm quen được với mọi người ở đây, nói chuyện rất náo nhiệt, mà Lý Đại Cương ở bên cạnh lại bị ngó lơ, lại cộng thêm anh ta không tin Tống Nham là anh họ của Yến Thư Hoa, cho nên bắt đầu đã cố ý làm khó Tống Nham, vừa bắt đầu đã bắt anh làm việc khó, rồi sau đó là mấy hành động khó chịu đại loại như cố ý đυ.ng vào người anh, Tống Nham rất không vui, mới nói hai câu thì Lý Đại Cương liền ra tay đánh người.

Bị đánh như vậy, Tống Nham làm sao mà không đánh trả được, thế là hai người lao vào đánh nhau, toàn thân đều là bùn đất, Lý Đại Cương vừa không cẩn thận dẫm phải cuốc, lưỡi cuốc sắc bén liền cứa vào bàn chân, liền ngã xuống đất máu tươi chảy ra, mà Tống Nham thì bị thương trân mặt, cũng không tốt hơn là bao.

Vốn dĩ chỉ cần làm một số công tác tư tưởng là được, nhưng khi Trương Thải Hà đến, nhìn thấy vết thương của Lý Đại Cương, bà ta liền lao vào mắng người, đẩy sự việc lên cao trào: “Đại Cương, ôi Đại Cương của tôi! Là cậu, cậu dám ra tay độc ác như vậy với con trai tôi?”

Khi Yến Thư Hoa vừa mới ra đến ruộng, cô liền chạy đến xem vết thương của Lý Đại Cương, lập tức dùng các loại thảo dược để cầm máu cho anh ta, rồi nói: “May mà không có gì nghiêm trọng, chỉ là vết thương ngoài da thôi, không sao đâu, về nhà nghỉ ngơi hai ngày là sẽ khỏi thôi.”

Lý Đại Cương vừa rồi đầu óc nóng nảy, giờ thấy Yến Thư Hoa quan tâm mình như vậy, anh ta đột nhiên cảm thấy việc mình làm thực sự không phù hợp, dù sao thì người ra tay trước cũng là bản thân, cho nên đã định xin lỗi Tống Nham.

“Yến Thư Hoa, anh họ của cô đánh con trai của tôi thành ra như thế này, cô thì hay rồi, chỉ nói một câu không có gì nghiêm trọng, cô cho rằng chuyện này chỉ như vậy mà xong được à?" Trương Thải Hà không tìm ai cả, cứ thế nhắm vào Yến Thư Hoa, bởi vì từ sau khi con trai bà ta qua lại với Yến Thư Hoa, thì lúc nào cũng gặp xui xẻo.

Lý Đại Cương thật sự cảm thấy có chút hối hận, nhận ra mình đã làm sai điều gì, vội vàng nắm lấy tay Trương Thải Hà: "Mẹ, đừng làm khó Thư Hoa nữa."

Trương Thải Hà có lẽ vừa mới tan làm ở hợp tác xã cung tiêu, trên tay vẫn còn cầm bánh nướng, bà ta vẫn mặc bộ quần áo của nhân viên bán hàng, trên đầu đội chiếc mũ màu xanh lam, bởi vì ăn uống đầy đủ nên khí sắc rất tốt, giọng nói cũng giống như con người bà ta vậy, khí thế hùng hồn, vênh váo tự đắc.

"Cái gì là mẹ làm khó cô ta? Chẳng lẽ con không nhìn thấy dáng vẻ của cô ta à? Con đánh cậu ta, không phải cũng chỉ vì người phụ nữ này sao? Thật đúng là người phụ nữ không biết xấu hổ." Trương Thải Hà càng nói càng kích động, bỏ đồ trên tay xuống liền muốn đi đến dạy dỗ Yến Thư Hoa một trận.

Yến Thư Hoa không biết tại sao Trương Thải Hà lại ghét cô đến vậy? Hai người này nhất định là bát tự không hợp, May mà cô không gả cho Lý Đại Cương, nếu không có một người mẹ chồng như vậy đúng là quá xui xẻo.

Yến Thư Hoa không muốn cãi nhau với họ, chỉ muốn nhanh chóng đưa Tống Nham về nhà, dù sao anh cũng bị thương rồi, nhưng khi hai người chuẩn bị rời đi, Trương Thải Hà liền chạy đến ngăn lại: "Yến Thư Hoa, cô hại người khác thì thôi đi, cô còn hại con trai tôi là thế nào?”

Lý Đại Cương đi khập khiễng tới khuyên mẹ: "Mẹ, không phải lỗi của Thư Hoa."

"Nếu không phải lỗi của cô ta thì là lỗi của ai?"

"Mẹ."

Yến Thư Hoa liếc nhìn Tống Nham: "Rốt cuộc là chuyện gì vậy?"

“Tôi chỉ ở đây làm việc mà thôi, anh ta cứ phải chạy đến làm khó làm dễ tôi.”

Yến Thư Hoa cũng không muốn làm khó Lý Đại Cương, nhưng Trương Thải Hà thì không muốn bỏ qua: “Đến trung tâm y tế, xem xem cần bao nhiêu thuốc, các người phải đền.”

Yến Thư Hoa vốn là nghĩ chi bằng nuốt cơn tức này, đền thì đền vậy, nhưng ai ngờ lúc này Thẩm Hồng Mai lại chạy đến, bà cũng chẳng phải đèn cạn dầu, vừa đến đã xông lên lý luận với Trương Thải Hà: “Dựa vào cái gì mà chúng tôi phải đền.”

Hai kẻ thù đối đầu nhau, vậy thì đúng là gay to rồi, Trương Thải Hà kéo Lý Đại Cương sang một bên, chống tay lên hông nhìn Thẩm Hồng Mai: “Là các người làm hại Đại Cương, các người không đền thì ai đền?”

"Sao lại là lỗi của chúng tôi? Cả hai bên đều bị thương, tôi bồi thường cho bà, vậy không phải bà cũng phải bồi thường cho chúng tôi sao?" Thẩm Hồng Mai và Yến Thư Hoa tuy là mẹ góa con côi nhưng rất mạnh mẽ, sẽ không để người khác tùy tiện bắt nạt.

"Thẩm Hồng Mai, mấy chuyện vặt vãnh mà bà làm tôi không muốn nói, nhưng bây giờ thì sao, trèo lên đầu lên cổ tôi làm ầm ĩ, loại người như bà còn muốn nói cái gì hả?”

Vốn là chuyện giữa Lý Đại Cương và Tống Nham, nhưng náo loạn một hồi cuối cùng lại trở thành chuyện giữa hai người phụ nữ này, phụ nữ mà mắng nhau, thì đúng là không ổn chút nào.

“Mẹ, đừng cãi nhau nữa.”

"Nếu như không cãi nhau với bà ta một trận cho đã, bà ta sẽ cho rằng chúng ta dễ bắt nạt lắm cơ đấy.”

“Khi bà tìm tôi vay phiếu lương thực, sao bà không tự nhận mình rất có cốt khí?” chỉ cần hai người cãi nhau, Trương Thải Hà nhất định sẽ lôi vấn đề phiếu lương thực ra nói.

Thẩm Hồng Mai cảm thấy cái người phụ nữ Trương Thải Hà này thật sự quá đáng ghét, mỗi lần cãi nhau đều sẽ lôi chuyện này ra nói.

Cãi nhau thì làm sao thiếu vắng Hoàng Đại Xuyên được, hắn ta vốn là cái loại ăn không ngồi rồi, đυ.c nước béo cò, hễ nghe thấy ở đâu có cãi vã náo nhiệt thì liền chạy tới hóng chuyện.

"Đây không phải chỉ là vết thương nhỏ thôi sao? Có gì nghiêm trọng đâu? Hở ra tí là cãi nhau, có gì mà phải cãi nhau chứ?" đây là câu mà Hoàng Đại Xuyên thường nói, cảm thấy hai người phụ nữ này mỗi lần cãi nhau toàn là mấy chuyện không đâu.

Hơn nữa, hắn là con trai của trưởng thôn, sau này những chuyện thế này nhất định sẽ do anh ta xử lý, cho nên hắn ta nghĩ chi bằng bây giờ nỗ lực hơn một chút, thế thì ít nhiều gì cũng làm cho bản thân có chút địa vị.

Bàn tính này của Hoàng Đại Xuyên, ai cũng có thể nhìn ra.

“Hoàng Đại Xuyên, anh lại đến đây gây sự cái gì hả?”

“Tôi thì có thể gây sự gì chứ? Nếu mà tôi không nhanh chóng tới, mấy người cãi nhau thì phải làm sao, đúng không nào?” Hoàng Đại Xuyên nói rồi còn bày ra tư thái của trưởng thôn.

"Không nói chuyện này nữa, tôi không muốn cãi nhau với bà." Thẩm Hồng Mai thật sự không muốn cãi nhau với bà ta chút nào, chuyện này để sau lại nói tiếp.

"Thẩm Hồng Mai, bà nói câu này đúng là nực cười, cái gì gọi là không muốn cãi nhau với tôi? Tôi còn không thèm cãi với bà cơ!" Địa vị xã hội của Trương Thải Hà cao hơn Thẩm Hồng Mai, cộng thêm chồng bà ta là một giáo viên có tiếng, con trai có tiền đồ, ngoài một cô con gái như thế này ra thì Thẩm Hồng Mai còn có cái gì đâu chứ?

____ ____ ____