Thập Niên 70: Thần Y Quân Tẩu Xinh Đẹp

Chương 26: Đan áo len

Bữa tối chủ yếu vẫn là khoai lang, còn có một ít rau diếp cá mà Yến Thư Hoa hái từ ở trên núi, thứ này trộn với một ít nước tương rồi trộn thêm một ít ớt mùi vị cũng không tồi, sau đó, lại nhào một ít bột, bỏ nó làm trong làm nhân bánh, hấp lên ăn cũng rất được, hơn nữa rau diếp cá là bảo bối đấy, có thể thanh nhiệt, còn có thể thông mạch nữa.”

Biết Tiêu Cẩm Sơ không ăn được ớt, Yến Thư Hoa đặc biệt chuẩn bị cho anh một phần riêng, thứ này đúng như tên gọi có một chút vị tanh, Tiêu Cẩm Sơ ăn không quen, nhưng lại không muốn bỏ đi công sức của cô, chỉ đành căng da đầu mà ăn thôi.

Đương nhiên ngoài rau diếp cá ra, còn có rất nhiều loại rau dại mà Tiêu Cẩm Sơ không biết tên, tuy là rau dại nhưng chúng lại tốt cho cơ thể con người, ví dụ như lá khoai lang xào lên mùi vị cũng không tồi.

Tống Yến ăn ba ngày đã chịu không nổi, Tiêu Cẩm Sơ thì lại thấy chẳng sao cả, trước kia khi anh ở trong đội có lúc còn chẳng được ăn gì, cho nên đối với anh mà nói thế này đã là khá tốt rồi.

Trước kia chỉ có hai người ăn cơm cùng nhay, bây giờ thì tốt rồi, càng đông người càng vui, Thẩm Hồng Mai ăn xong rồi liền đi đốt một chậu lửa để sưởi ấm, trời đã lạnh rồi, trong nhà mà không chuẩn bị chậu lửa, đến nửa đêm sẽ lạnh đến không ngủ được.

Thường thì vào giờ này, hầu hết những người đi làm ruộng đều đã trở về, cả thôn nhỏ rất náo nhiệt, không có ti vi thì sẽ vây quanh chậu sưởi để sưởi ấm, hoặc là cắn hạt dưa tám chuyện.

Yến Thư Hoa cắt băm một ít khoai lăng còn thừa sau bữa tối và một ít rau lợn, đổ nước vào nấu một lúc rồi mang đi cho lợn ăn.

Trong thôn nhà nào cũng đều nuôi lợn, cuối năm đều phải nộp một cái đầu lợn về hợp tác xã cung tiêu, nếu mà không nộp, thì sẽ bị định là phá hoại công cuộc xây dựng đất nước, là tội chính trị nghiêm trọng.

Sau khi cho gà, vịt và lợn ăn xong, nhiệm vụ công việc hôm nay vẫn của Yến Thư Hoa vẫn chưa hoàn thành.

Tiêu Cẩm Sơ đã quen với việc được Yến Thư Hoa xoa bóp cho anh mỗi tối, nhưng tối nay lại không thấy cô đến, chân không tiện chỉ đành bảo Tống Nham đi xem thử, kết quả nghe ngóng được là cô đang bận đan áo len với Thẩm Hồng Mai.

“Đan áo len?” Tiêu Cẩm Sơ tò mò đẩy xe lăn đi xem thử.

Để tiết kiệm điện, chỉ bật một bóng đèn, ánh sáng vàng tràn ngập toàn bộ ngôi nhà đơn sơ, Yến Thư Hoa hai tay cầm len, Thẩm Hồng Mai quấn len thành cuộn len, đợi khi quấn xong rồi, thẩm hồng mai lấy một chiếc kim đan len từ trên đầu xuống, thành thục đan áo.

Hai mẹ con vừa đan áo len, vừa nói cười vui vẻ.

Thẩm Hồng Mai mặc một chiếc áo khoác dày màu xám, chân nhét vào chăn, mà Yến Thư Hoa cũng mặc chiếc áo khoác tương tự, nhưng mà là màu xanh lam, một xám một lam, có vẻ rất ăn ý.

Tống Nham đi ra ngoài tắm xong quay về, lạnh run cả người, vừa bước vào liền nhanh chóng đóng cửa lại, nhìn thấy bóng lưng của Tiêu Cẩm Sơ, xoa xoa tay hỏi: "Lão đại, anh đang làm gì ở đó vậy?"

Động tĩnh không nhỏ, Yến Thư Hoa và Thẩm Hồng Mai đều nghe thấy cả, thò đầu ra ngoài, mà Tiêu Cẩm Sơ vẫn luôn nhìn hai mẹ con đan áo len ở cửa vì để hóa giải sự ngại ngùng, vội vàng nói: “Đến giờ xoa bóp rồi.”

“Hôm nay không xoa bóp.” Yến Thư Hoa trả lời.

“Tai sao?” anh ở trong phòng chờ nửa ngày, kết quả là không xoa bóp ư.

“Bởi vì mạch máu của anh vốn đã rất thông rồi, chỉ còn một vài vấn đề nhỏ nữa thôi, nhưng không sao cả, ngày mai tôi lên núi hái thảo dược, làm thêm một ít thuốc nữa cho anh thì anh sẽ ổn thôi.” Yến Thư Hoa đã giao phó cho Tống Nham một số việc rồi, về phương diện tắm thuốc Tống Nham cũng làm rất được.

Tiêu Cẩm Sơ muốn nói, nhưng nhất thời lại không biết nên nói cái gì, loay hoay một lúc, anh đang định đẩy xe lăn rời đi thì Thẩm Hồng Mai đột nhiên gọi: “Cẩm Sơ, đợi đã.”

“Dì Thẩm, sao vậy?”

Thẩm Hồng Mai xuống giường, đi đôi dép bông vào, nói:“Xem thử có vừa không.”

“Mẹ, còn chưa xong mà!” Yến Thư Hoa liên tục ra hiệu bằng mắt.

“Đo trước đã.” Thẩm Hồng Mai chỉ là đưa tay ra sau lưng anh, đo một chút thì đại khái đã biết được bao nhiêu, tán thưởng nói: “Thư Hoa giỏi thật đấy, muôn đan cho cậu cái áo len, bảo phải lấy kích cỡ của cậu, nó bảo không cần, đã biết kích cỡ của cậu rồi, không ngờ là thật này.”

"Đan cho tôi?" tiêu cẩm sơ nhìn cuộn len màu xanh lam trong tay Thẩm Hồng Mai, không thể tin được. Lúc đầu anh còn không biết Yến Thư Hoa đang bận việc gì, nhưng không ngờ là đang bận làm quần áo cho mình, sự cảm động trong lòng cứ như vậy mà sinh ra, vô cùng ấm áp.

Yến Thư Hoa cười nói: "Trời lạnh, làm cho anh cái áo, hơn nữa len này cũng là của mẹ anh đưa, không làm cho anh thì làm cho ai.”

Thẩm Hồng Mai nhìn con gái khi nói chuyện còn xuống giường muốn lấy cuộn len về, cúi đầu nói bên tai Tiêu Cẩm Sơ: “Thư Hoa đang thẹn thùng đấy.”

“Mẹ.” Yến Thư Hoa bị nói cho mặt đỏ cả lên, vội vàng muốn leo lên giường, lúc này Tiêu Cẩm Sơ nói: “Thư Hoa, em lại đây một lát.” Sau đó đẩy xe lăn đi, nói với yến thư hoa đang theo ở phía sau, “Mở cái tủ này ra.”

Yến Thư Hoa nghe Tiêu Cẩm Sơ nói, mở tủ ra, phát hiện bên trong có một cái bẫy chuột đơn giản, hai mắt Yến Thư Hoa liền sáng lên: "Thứ này lẽ nào cũng là anh làm đấy à?”

Yến Thư Hoa vừa nói vừa ngồi lên giường của anh, cẩn thận xem xét cái bẫy chuột mà anh làm.

Hôm nay rảnh rỗi không có việc gì làm nên đã làm thứ này, nếu đặt thứ này ở trên núi, nó có thể bắt được chuột hoặc là chim, thì có thể làm phong phú thêm nguồn lương thực, Yến Thư Hoa không ngờ anh lại lợi hại như vậy.

"Ngày mai lên núi phải để Tống Nham đi theo." Núi sau hỗn loạn như vậy, lỡ như gặp phải kẻ xấu thì sao, cho nên Tiêu Cẩm Sơ nghĩ nhất định phải để Tống Nham đi theo, như vậy anh ít nhiều cũng thấy yên tâm hơn.

Yến Thư Hoa vỗ ngực nói: "Không sao đâu, tôi thường tự minh đi mà, không sợ.”

"Vậy cái tên con trai của trưởng thôn kia đã ức hϊếp em như thế nào?" Tiêu Cẩm Sơ thấy dáng vẻ tràn đầy tự tin của cô, thật sự không muốn đánh cho cô một đòn, nhưng cuối cùng anh vẫn quyết định dội cho cô một gáo nước lạnh: “Có một số việc, phụ nữ không thể mạnh bằng đàn ông được.”

Yến Thư Hoa nghe xong thì sửng sốt: “Làm sao anh biết được?" Sau đó, Yến Thư Hoa chợt nhớ ra ngày đó là anh đã cứu cô, nhưng cô không ngờ anh lại quan tâm đến an nguy của cô như vậy.

“Cho nên em đừng có lên núi một mình, nguy hiểm.”

"Trước đây thì đúng là khá nguy hiểm, nhưng bây giờ sẽ không nguy hiểm nữa đâu." Yến Thư Hoa nói, "Tôi đã dạy cho trưởng thôn và con trai của ông ta một bài học nhớ đời rồi, bọn họ nhất định sẽ không dám bắt nạt chúng ta nữa đâu.”

“Con gái vẫn nên trầm tính một chút.” Ý của Tiêu Cẩm Sơ là đừng quá bốc đồng, sơ xuất, lỡ như xảy ra chuyện.

Yến Thư Hoa nghe vậy lại hỏi thêm một câu: “Anh thích con gái trầm tính à?”

“…..”Cái này bảo Tiểu Cẩm Sơ nên trả lời thế nào đây? Suy nghĩ một lúc đang chuẩn bị lên tiếng, nhưng Yến Thư Hoa đã cầm lấy bẫy chuột rồi đi mất tiêu.

"Thư Hoa." Tiêu Cẩm Sơ nhìn bóng lưng của cô ấy sao lại cảm thấy hình như cô ấy có chút mất mát ấy nhỉ, thế là anh vội nói: "Thật ra cũng không thích con gái trầm tính đến vậy.”

Yến Thư Hoa nghe thấy vậy, mỉm cười, ừm một tiếng!

____ ____ ____