"Nhìn xem, thế này thì hỏng." Trương Thải Hà vừa đánh anh ta vừa nói, Lý Đại Cương ngăn họ lại: "Thư hoa, đi nhanh đi!" Mặc dù Yến Thư Hoa vẫn chưa rõ quan hệ của mình với Lý Đại Cương, nhưng nhìn thấy anh ta bảo vệ mình như vậy, Yến Thư Hoa rất cảm động.
"Yến Thư Hoa, đứng lại, trả phiếu thịt lại đây!" Trương Thải Hà thật sự không thể nuốt nổi cơn tức này, nhưng Yến Thư Hoa đã rời đi an toàn dưới sự bảo vệ của Lý Đại Cương, mà người gây rắc rối là Trương Thải Hà đang bắt trộm nhưng không ngờ trộm chính là con trai mình, đúng là bị làm cho tăng xông mà.
Yến Thư Hoa nhanh chóng ôm thịt chạy về nhà, vừa về đến nhà đã thấy dụng cụ phục hồi chức năng đã sẵn sàng, mà với sự giúp đỡ của Tống Nham, Tiêu Cẩm Sơ đã có thể ở trên xe lăn nhấc chân lên xuống rồi.
Nhìn thấy Tiểu Cẩm Sơ có chuyển biến tốt, mấy chuyện khó chịu vừa xảy ra ở hợp tác xã cung tiêu cũng đều bị xóa sạch, cô nhanh chóng bước tới, tò mò hỏi: “Anh làm thế nào vậy?”
Tiêu Cẩm Sơ liếc nhìn bản vẽ, Yến Thư Hoa cũng nhìn theo, phát hiện ra anh dựa theo bản vẽ đã làm cho dụng cụ gần như hoàn thiện, mà đáng khoe nhất là, dụng cụ này vô cùng tốt, còn rất kiên cố, cô không thể kìm được sự phấn khích: “Tuyệt quá đi, Cẩm Sơ, anh xem bây giờ anh có thể nhấc chân lên rồi, tôi tin anh có đứng lên nhanh thôi!”
"Đây đều là công lao của cô đấy." Khi Tống Nham nhìn thấy cái thôn nhỏ này, còn là cảm thấy không đáng tin cậy, nhưng nhìn thấy lão đại ngày càng chuyển biến tốt hơn, mà đôi chân cũng ngày càng có lực, đã khiến cho anh bắt đầu có hảo cảm với cô.
Tiêu Cẩm Sơ thấy Yến Thư Hoa quá vất vả, cho nên hôm nay mới cùng Tống Nham nghiên cứu cái dụng cụ này một phen, hơn nữa dụng cụ vốn đã gần hoàn thiện rồi, chỉ là dùng đinh cố định lại thôi, chuyện này không có gì là khó.
Tiêu Cẩm Sơ nhìn Yến Thư Hoa đi qua lượn lại trước dụng cụ phục hồi, vẻ mặt hớn hở, tâm trạng anh cũng tốt theo, ánh mắt của anh dần dần từ mặt cô chuyển sang bộ quần áo mà cô đang mặc.
"Cô bị sao vậy?" Tiêu Cẩm Sơ nhìn thấy trên quần áo của cô có một tầng bụi bặm, Yến Thư Hoa nhìn lại, vội vàng vỗ vỗ: "Không sao, ngã một cái ấy mà.”
“Đi đường kiểu gì vậy, sao mà bị ngã được?” Tiêu cẩm sơ nhìn kĩ thì phát hiện gấu quần của Yến Thư Hoa cũng bị bẩn, anh đẩy xe lăn qua, kéo tay cô lại, sau đó kéo tay áo của cô lên, liền nhìn thấy trên cổ tay cô có một vòng tròn màu đỏ.
Yến Thư Hoa không ngờ anh lại tinh mắt như vậy, vội vàng thu tay lại: “Không sao rồi, không sao rồi, Cẩm Sơ, thấy anh làm xong cái dụng cụ phục hồi chức năng này, tôi rất vui, chút chuyện nhỏ này chẳng đáng là gì.”
Tiêu Cẩm Sơ nào có phải kẻ ngốc, lập tức bảo Tống Nham đi nghe ngóng, khi anh nghe Tống Nham báo lại Yến Thư Hoa vì một tấm phiếu thịt mà suýt thì bị người ta đánh, trong lòng anh vô cùng khó chịu, nhất là khi nhìn bóng dáng Yến Thư Hoa đang bận rộn ở trong bếp.
Nếu anh có thể đứng dậy, nhất định sẽ đánh cho mấy kẻ bắt nạt cô một trận nhừ tử.
Tiêu Cẩm Sơ không thể đẩy xe lăn vào bếp được, chỉ có thể đợi ở cửa.
Tống Nham nhìn thấy anh cứ đứng ở bên ngoài không đi vào thì tò mò: "Lão đại, anh muốn gặp người ta thì đi đi, đợi ở bên ngoài thì có ích gì.”
“Tôi thấy cậu rất rảnh.” Tiêu Cẩm Sơ liếc anh một cái, “Đi giúp đốn củi đi, mấy việc vặt cũng làm luôn đi.”
Tuy rằng nói Tống Nham là người hầu của Tiêu gia, nhưng tốt xấu gì vẫn có cuộc sống khá tốt, chớp mắt cái liền xuống nông thôn, thật sự là có chút khó chấp nhận, đến anh còn không chịu được, sao lại thấy lão đại không những không chê, mà còn có vẻ thích thú là sao, chẳng là là vì Yến Thư Hoa ư?
Nghĩ tới đây, Tống Nham có hơi mừng thầm.
Bên này vừa cho thịt vào nồi, Lý Đại Cương lại đến rồi, Thẩm Hồng Mai cầm quần áo đã thay ra chuẩn bị đến bến bờ suối giặt, tình cờ nhìn thấy anh đến, nếu như trước đây thấy anh đến bà sẽ rất vui, nhưng bây giờ, bà cảm thấy hơi xấu hổ: "Đại Cương, tại sao cậu lại đến đây?"
"Dì Thẩm, cháu đến thăm Thư Hoa." Trên tay Lý Đại Cương cầm theo một ít khoai lang, nhìn thấy Thẩm Hồng Mai đứng ở cổng, ánh mắt anh không nhịn được mà liếc nhìn vào bên trong vài lần.
Thẩm Hồng Mai rất thích Lý Đại Cương, thích đến mức dù anh có một người mẹ kiêu ngạo độc đoán như vậy, nhưng bà vẫn muốn gả con gái mình cho anh.
"Đại Cương, cậu cũng thấy rồi đấy, Thư Hoa đã đính hôn rồi." Thẩm Hồng Mai có chút khó nói, bởi vì bà biết Lý Đại Cương là một chàng trai tốt, không thể gả con gái mình cho anh bà cũng có hơi áy náy.
"Dì Thẩm, có phải vì Hoàng Đại Xuyên mà Thư Hoa mới gả cho người ta đúng không?" Lý Đại Cương không tin, chỉ có đi hỏi rõ ràng thì trong lòng mới yên được.
Nếu như là như vậy, thế thì anh vẫn còn có cơ hội, nếu không phải, vậy thì anh và Yến Thư Hoa e là phải kết thúc, cho nên anh nhất định phải hỏi rõ ràng.
"Dì Thẩm, hôm đó cháu và mẹ lên thành phố mua vài thứ nên không có ở nhà. Nếu cháu ở nhà, nhất định sẽ không để Đại Xuyên......" Lý Đại Cương còn chưa nói xong, Thẩm Hồng Mai đành bất đắc dĩ ngắt lời anh.
"Đại Cương, cậu và thư vẫn là không thể, cậu xem mẹ cậu đi, aizz, tôi cũng không muốn nhắc đến nữa, bỏ đi bỏ đi. Từ giờ trở đi cậu cũng đừng cho chúng tôi lương thực nữa, chúng tôi có thể tự nuôi mình." Thẩm Hồng Mai thật sự rất ngại khi phải nhận đồ từ chỗ anh.
Trước đây, bà luôn cảm thấy dựa vào Lý Đại Cương thì có thể sống tốt, hơn nữa còn tin rằng hai người nhất định sẽ thành một đôi, nhưng bây giờ, Yến Thư Hoa đã gả cho Tiêu Cẩm Sơ rồi, cho nên bọn họ tuyệt đối không có cơ hội nữa.
"Dì Thẩm, cháu muốn gặp Thư Hoa." Lý Đại Cương còn chưa kịp nói với cô mấy câu thì cô đã bỏ chạy rồi, còn bao nhiêu lời vẫn chưa kịp nói.
“Thư Hoa đang bận.” Thẩm Hồng Mai mỉm cười, “Đại Cương, cậu về trước đi.”
"Dì Thẩm, cháu nhất định phải gặp được Thư Hoa." Xem điệu bộ Lý Đại Cương nếu hôm nay yến thư hoa không gặp anh ta thì anh ta sẽ không đi, Thẩm Hồng Mai không thể từ chối thêm, vội vàng đặt quần áo và chậu xuống đất, sau đó vào phòng hỏi Yến Thư Hoa.
Yến Thư Hoa đang xử lí nửa cân thịt kia, chuẩn bị nấu chút canh thịt cho Tiêu Cẩm Sơ, Thẩm Hồng Mai vừa hay chạy vào bếp kể lại chuyện bên ngoài, cô nghĩ vừa rồi anh ta mới giúp cô một lần, nếu mà đuổi anh ta về thì có vẻ không được hay cho lắm, thế nên cô liền ra ngoài.
Lý đại cương ở bên ngoài đợi một lúc, cuối cùng cũng nhìn thấy cô.
Yến Thư Hoa đang nấu ăn, trên người đang đeo tạp dề, cả mặt đầy bụi, cô múc nước trong lu rửa tay, rồi vừa lau tay vào tạp dề vừa đi ra ngoài: “Đại Cương, có chuyện gì sao?”
Vừa rồi chỉ nhìn bóng lưng của Yến Thư Hoa không nhìn thấy được khuôn mặt của cô, giờ nhìn thấy rồi, nhịp tim của Lý Đại Cương bỗng đập nhanh hơn, anh nghĩ cũng không nghĩ liền bước đến gần cô nắm lấy tay cô kéo ra bên ngoài, Thẩm Hồng Mai lẩm bẩm vài câu nhưng cũng không ngăn cản, Tiêu Cẩm Sơ đang ở sân sau nghe thấy tiếng động thì liền đẩy xe lăn tới, vừa hay nhìn thấy Yến Thư Hoa bị người ta kéo đi.
"Cẩm Sơ, người đó là..." Thẩm Hồng Mai đang định giải thích, nhưng lại nghĩ phải giải thích kiểu gì đây? Dù sao hai người bọn họ cũng chẳng có quan hệ gì, không giải thích thì hơn, nếu mà giải thích không khéo càng nói càng đen thì chết dở, bà không nói tiếp nữa, nhanh chóng quay người đi giặt quần áo.
____ ____ ____