Tiêu Cẩm Sơ không biết Yến Thư Hoa ngủ chưa, nhưng sau khi nói ra lời muốn nói, cuối cùng anh cũng cảm thấy thoải mái hơn.
Mà Yến Thư Hoa ở một bên chỉ muốn biết làm sao để nhanh hết đỏ mặt, nếu không cô đừng mơ mà ngủ được.
Một lúc sau, Yến Thư Hoa nghĩ chắc là người đàn ông này có thể đã ngủ say rồi, liền quay người lại.
Đột nhiên cô cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, cô mở mắt ra, là đôi mắt đen của Tiêu Cẩm Sơ đang nhìn chằm chằm vào cô.
“A!”
Suýt nữa là bị dọa rơi xuống giường.
“Anh dọa chết tôi rồi, sao mà nửa đêm nửa hôm còn chưa ngủ nữa?”
“Không phải cô cũng vậy sao?”
"Tôi không ngủ được." Yến Thư Hoa cam chịu nói.
"Nói chuyện với tôi đi." Tiêu Cẩm Sơ hơi nhếch môi nói.
Yến Thư Hoa đột nhiên có hứng thú, nói: "Được chứ được chứ, chúng ta nói chuyện gì đây?"
Ngay lúc đang khổ não, Yến Thư Hoa nghĩ đến một chủ đề, quay lại, nhìn tiêu cẩm sơ bằng đôi mắt sáng lấp lánh và hỏi: "Thật ra tôi không biết tại sao lúc đầu mẹ anh nhìn thất tôi lại có thái độ kỳ lạ như vậy, làm như tôi nợ tiền anh không bằng.”
“Thật ra là bà ấy hiểu lầm.” Còn về hiểu lầm cái gì, Tiêu Cẩm Sơ dường như không muốn giải thích.
Yến thư hoa cũng không có ý định tiếp tục hỏi. Hai người tùy tiện nói chuyện không liên quan, rất nhanh Yến Thư Hoa đã cảm thấy buồn ngủ.
Đại khái là bởi vì giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên bên tai, có tác dụng thôi miên, cảm giác mí mắt càng ngày càng nặng, Yến Thư Hoa đấu tranh với cơn buồn ngủ hỏi một câu cuối cùng.
“Vậy sao anh lại nghĩ đến việc đi làm lính?”
Tiêu Cẩm Sơ trầm mặc một lát mới trả lời: “Thật ra năm đó tôi.....”
Bên tai hắn truyền đến tiếng thở đều đều, phát hiện Yến Thư Hoa đã ngủ rồi, khóe môi anh cong lên: "Người này....."
Yến Thư Hoa vô thức gãi mặt, giống như bị muỗi đốt.
Ở nông thôn có rất nhiều muỗi, người da mịn thịt mềm như Yến Thư Hoa càng hấp dẫn muỗi hơn.
Sau khi Tiêu cẩm sơ không động tĩnh nhìn Yến Thư Hoa, cánh tay khỏe mạnh có lực chống người lên, cầm lấy chiếc quạt cói ở bên, nhẹ nhàng phe phẩy bên mặt cô, tiếng vo ve của muỗi cũng dần biến mất.
Yến Thư Hoa thoải mái xoay người, động tác quạt của Tiêu Cẩm Sơ bỗng nhiên cứng đờ, vốn tưởng rằng cô sẽ tỉnh lại, nhưng lại phát hiện là bản thân nghĩ nhiều rồi.
Sau khi chắc chắn rằng không còn con muỗi nào quấy rầy mình nữa, Tiêu Cẩm Sơ đặt quạt xuống và đi ngủ.
Sáng hôm sau, Yến Thư Hoa thức dậy, giấc ngủ đêm qua không tồi chút nào, quay người lại nhìn thấy khuôn mặt đang ngủ của người bên cạnh, nghĩ đến mình thật sự ngủ chung giường với một người đàn ông, sự thật này khiến cô không khỏi đỏ mặt.
Sau khi vệ sinh cá nhân, Yến Thư Hoa ăn bữa sáng do Thẩm Hồng Mai nấu, Tống Nham bên kia cũng bắt đầu phục vụ Tiêu Cẩm Sơ, cẩn thận phục vụ bữa sáng và giúp anh thay quần áo.
“Thiếu gia, bên này.”
Yến Thư Hoa chống cằm quan sát sự tương tác giữa hai người, Tiêu Cẩm Sơ đương nhiên cũng chú ý tới ánh mắt của yến thư hoa, nói chính xác hơn là chú ý tới ánh mắt của Yến Thư Hoa nhìn chằm chằm vào Tống Nham.
"Sao vậy?"
"Tống Nham gọi anh là thiếu gia, ai không biết còn tưởng là thời phong kiến đấy."
Sau khi bị chọc ghẹo, mặt Tiêu Cẩm Sơ tối sầm, trong lòng hối hận, đáng lẽ tối qua anh ta nên để cô gái này bị muỗi đốt chết mới đúng.
“Ách, đó là vì thân phận của chúng tôi không thể để cho người có tâm tư xấu biết được, nếu không trưởng quan và tôi đều sẽ gặp rắc rối.”
Yến Thư Hoa làm ra dấu ok, “Tôi hiểu rồi.”
"Vậy có thể cho tôi mượn Tống Nham của anh một chút được không? Tôi cần anh ấy giúp chút chuyện."
Tống Nham đương nhiên là hỏi ý kiến
của Tiêu Cẩm Sơ trước, Tiêu Cẩm Sơ gật đầu, tỏ ý không vấn đề.
Thế là Yến Thư Hoa đi vào trong kho, lấy ra một cái giỏ lớn, để cho Tống Nham xách, cô thay quần áo rồi dẫn Tống Nham đến núi sau mà hôm qua phải tốn bao công sức mới lấy được.
Tiêu Cẩm Sơ nhìn bóng lưng hai người rời đi, ánh mắt có chút không mờ mịt.
"Sao thế, thấy không thoải mái sao?"
Một giọng nói vang lên từ phía sau, Tiêu Cẩm Sơ quay người lại nhìn, là Thẩm Hồng Mai.
“Không có.”
Trả lời chắc như đinh đóng cột, Thẩm Hồng Mai nghe xong thì mỉm cười, vừa hí hoáy với cái cây vừa nói chuyện với Tiêu Cẩm Sơ như đang buôn chuyện, “Anh bạn trẻ, đừng có chắc chắn quá sớm như vậy, nói không chừng sau này sẽ hối hận đấy.”
Tiêu Cẩm Sơ cau mày, không biết Thẩm Hồng Mai nói vậy là có ý gì.
Đến giờ ăn trưa, Yến Thư Hoa vẫn chưa quay về, Tiêu Cẩm Sơ đẩy xe lăn ra cửa, lo lắng nhìn về phía núi sau. Khi Thẩm Hồng Mai ăn cơm với Tiêu Cẩm Sơ, cũng nhận thấy ánh mắt của anh vẫn luôn nhìn về phía núi sau.
“Có gì thì cứ nói thẳng.”
"Tôi không có, chỉ đang nghĩ khi nào Tống Nham mới quay về."
Thẩm Hồng Mai bĩu môi, trong lòng nghĩ người trẻ bây giờ đều cứng miệng thế này à?
Không bao lâu sau khi ăn cơm xong, liền nhìn thấy hai bóng người quay về.
Tiêu Cẩm Sơ nhìn thấy chiếc giỏ trống trên lưng Tống Nham lúc rời đi thì giờ đã được chất đầy, mang theo một ít củi dày.
Đang cùng với Yến Thư Hoa vừa nói vừa cười.
“Ể, sao hai người ra ngoài này thế?”
Yến Thư Hoa trông thấy Tiêu Cẩm Sơ và Thẩm Hồng Mai đang đứng ở cửa, thấy rất lạ.
"Ồ, con hỏi chuyện này ấy hả, con nói xem có phải là trùng hợp lắm không, vừa rồi Tiểu Cẩm Sơ......"
“Bác gái!”
Tiêu Cẩm Sơ không đợi Thẩm Hồng Mai nói xong đã vội vàng ngắt lời.
Yến Thư Hoa nhìn vẻ mặt kỳ lạ của hai người, cũng không quá để ý, sau khi bảo Tống Nham đặt đồ xuống thì một mình vào nhà ăn cơm.
Tống Nham vốn muốn đi theo, lại bị Tiêu Cẩm Sơ ngăn lại.
"Vừa rồi cậu ở núi sau làm gì?" Giọng nói có chút lạnh lùng.
Tống Nham không nghĩ nhiều, thành thật trả lời.
“Cô Yến chỉ chọn một ít củi bảo tôi chặt mang về, còn cô ấy tự mình đi hái một ít thảo dược.”
“Chỉ có vậy?” Lông mày rậm nhướng lên, dường như không tin.
“Đúng thế.”
Tống Nham rất vô tư, dường như không cho rằng đây là chuyện lớn gì.
Thế là Tiêu Cẩm Sơ bắt đầu yên lặng để ý đến Yến Thư Hoa, mặc dù trong lòng tự nhủ không được để ý, nhưng ánh mắt vẫn luôn không nghe theo sự chỉ dẫn của đại não mà nhìn về phía Yến Thư Hoa.
Buổi chiều, Yến Thư Hoa dường như không để ý tới luôn có ánh mắt đổ dồn về phía mình, cô lấy một tờ giấy trắng và một cây bút chì viết viết vẽ vẽ gì đó.
Tiêu Cẩm Sơ mấy lần đi tới muốn nhìn xem, đều bị cô che lại.
"Không cho xem, còn chưa đến lúc."
Buổi tối, Yến Thư Hoa tắm rửa xong, lau khô mái tóc còn ướt, sau đó nằm trên bàn nghiên cứu những gì còn chưa làm xong, Tiêu Cẩm Sơ ở bên giường đọc thơ không nhịn được nữa, cuối cùng hỏi:
“Làm sao thế, cả ngày nay cô đang làm gì vậy, thần thần bí bí.”
Yến Thư Hoa không quay đầu lại, nói: "Bây giờ không thể nói cho anh biết được, anh đi ngủ trước đi.”
Bị từ chối khéo, Tiêu Cẩm Sơ nhìn bóng lưng Yến Thư Hoa, sau đó ném cuốn sách sang một bên, tắt đèn, trong chỉ còn lại ngọn đèn chỗ Yến Thư Hoa đang làm việc.
Nửa đêm, Tiêu Cẩm Sơ tỉnh dậy, phát hiện Yến Thư Hoa vẫn nằm trên bàn, có điều lần này cô đã ngủ rồi.
“Rốt cuộc là đang làm gì?” Tiêu Cẩm Sơ cau mày lại gần, cũng chẳng nhìn được gì cả.
Ngủ trên bàn hẳn là không thoải mái, nhưng Tiêu Cẩm Sơ biết bản thân bây giờ không thể bế cô gái này lên giường được, liền lấy một chiếc áo khoác dày, đắp cho Yến Thư Hoa.
Tiêu Cẩm Sơ tắt đèn, căn phòng lập tức tối om.
Sau tiếng gà gáy vào sáng sớm, Tiêu Cẩm Sơ mới mơ hồ thức dậy, anh không thấy Tống Nham ở đây, gọi hai lần cũng không có ai trả lời.
Thế là anh mặc quần áo vào, đẩy xe lăn ra ngoài xem có chuyện gì.
Sau khi ra ngoài liền bị khung cảnh náo nhiệt làm cho ngây ngốc.
“Mọi người đây là đang làm gì?”
Yến Thư Hoa đang cầm bản vẽ chỉ đạo cho Tống Nham quay đầu lại, cười rạng rỡ: “Anh dậy rồi à, mau đến xem bất ngờ mà tôi chuẩn bị cho anh này.”
Tiêu Cẩm Sơ đẩy xe lăn đến, nhìn thấy mấy cái lan can tay vịn trước mặt, vẻ mặt hoài nghi không hiểu nhìn Yến Thư Hoa.
Yến Thư Hoa cất bản vẽ đi, cẩn thận giải thích: "Tiêu cẩm sơ, đây là dụng cụ phục hồi chức năng mà tôi chuẩn bị cho anh, may mà Tống Nham cùng đến đây, nếu không thì tôi cũng không tìm được người giúp đỡ.”
“Dụng cụ phục hồi chức năng?”
“Ừ, đúng thế, tuy có chút thô sơ nhưng dùng cho tình trạng hiện giờ của anh thì thế này là đủ rồi.”
Yến Thư Hoa hài lòng nhìn thành phẩm, may mà Tống Nham cũng là một người có tay nghề, nếu không thì cô thật sự không biết phải làm sao nữa.
“Tối hôm qua cô là làm cái này?”
"Đúng vậy, ấn tượng của tôi với cái thứ này không được rõ ràng lắm, đương nhiên phải cẩn thận suy nghĩ chứ sao!"
Nhất thời, trong lòng Tiêu Cẩm Sơ đột nhiên có một mùi vị kì lạ, chua chua ngọt ngọt, nhìn bóng lưng ngược sáng của Yến Thư Hoa, Tiêu Cẩm Sơ có một loại cảm giác khó nói thành lời.
____ ____ ____
Mị đã trở lại rồi đây!