Đêm đó, Yến Thư Hoa có một giấc mơ đẹp với hy vọng lớn lao về tương lai, nhưng người khác thì không được tốt như cô.....
Ngày hôm sau, Yến Thư Hoa tỉnh dậy với một tinh thần sảng khoái.
Ăn sáng xong, xe của nhà họ Tiêu đã đợi sẵn.
Yến Thư Hoa chào Thẩm Hồng Mai rồi lên đường đến Tiêu gia.
Cô ngựa quen đường cũ đi đến phòng của Tiêu Cẩm Sơ, hôm nay Tiêu Cẩm Sơ ngoan hơn rồi, khi cô đến thì anh đang ăn cháo.
Nhìn cảnh này, Yến Thư Hoa cảm thấy có chút tiếc nuối, xem ra Tiêu Cẩm Sơ sẽ không cho cô cơ hội để cho anh ăn nữa rồi.
Cô ngồi cạnh Tiêu Cẩm Sơ đợi anh nói xong.
Sau khi người đàn ông ăn xong, anh đặt bát sang một bên, nhìn cô nói: “Tôi có chuyện muốn thương lượng với cô.”
Yến Thư Hoa cười: “Khéo thật đấy, tôi cũng có chuyện muốn bàn với anh.”
“Cô nói trước.” Tiêu Cẩm Sơ quen mồm ra lệnh cho người khác.
Yến Thư Hoa không khách khí với anh: “Hôm qua quên nói, tôi hy vọng có thể hủy hôn với anh, dù sao chờ khi chân anh lành lại, cũng không cần lo không lấy được vợ đúng không? Cũng sẽ không gây tai họa cho tôi nữa.”
“Tai họa?” Tiêu Cẩm Sơ lặp lại một lần, nhìn chằm chằm vào Yến Thư Hoa.
Khóe miệng Yến Thư Hoa giật giật, cứu vãn nói: “Tôi sai rồi, là tôi gây tai họa cho anh, hahha.”
Tiêu Cẩm Sơ tin được ư? Anh lạnh lùng nhìn cô, lúc lâu sau mới nói: “Đến khi đó cô đừng có hối hận.”
"Thế này là đồng ý rồi nhỉ? Vậy được, anh muốn thương lượng với tôi chuyện gì?" Yến Thư Hoa chống lại ánh mắt đấy sát khí của anh, hỏi.
Tiêu Cẩm Sơ hít một hơi thật sâu, chỉ sau khi ở cùng cô, anh mới nhận ra rằng người phụ nữ này thực sự có bản lĩnh khiến người ta tức giận!
Anh chậm rãi nói: “Tôi muốn đổi địa điểm chữa bệnh về nhà của cô, thôn Tiểu Oa.”
Yến Thư Hoa liếc nhìn Tiêu Cẩm Sơ, sảng khoái đồng ý: “Chuyện này nói thì dễ, có điều anh dựa vào thân phận gì để đến đó? Dù sao thì tôi và mẹ tôi đều là hai người phụ nữ, một người đàn ông như anh, khụ khụ, cho dù hiện giờ vô dụng, thì cũng không tiện cho lắm.”
Cái gì mà bây giờ vô dụng! Anh hữu dụng, có thể dùng được đấy!”
Tiêu Cẩm Sơ nhắm mắt lại, liều mạng bóp chết nghĩ ý của Yến Thư Hoa, sau đó anh mở mắt lạnh giọng nói: “Chúng ta có thể đính hôn trước, tôi lấy thân phận vị hôn phu của cô đến đó chắc không có vấn đề gì đúng không?”
Đây quả thật là một cách, nhưng mà..........
Yến thư hoa có chút ghét bỏ, cô còn muốn gả chồng nữa đấy, đang yên đang lành tự dưng có thêm một vị hôn phu.
Tiêu Cẩm Sơ trực tiếp nhắm mắt lại, không nhìn cô nữa, anh sợ ánh mắt chán ghét của cô dành cho anh sẽ làm anh tức chết!
Yến Thư Hoa xoa bóp cho Tiêu Cẩm Sơ như thường lệ. Sau hai giờ xoa bóp, Yến Thư Hoa lắc đôi tay đau nhức của mình, vừa nghĩ đến kiểu xoa bóp này sẽ còn kéo dài thêm một tháng rưỡi nữa, tay cô lại càng đau hơn.
Nhưng giây tiếp theo, tay cô bị một bàn tay to lớn khớp xương rõ ràng bắt lấy.
Tiêu Cẩm Sơ nắm tay Yến Thư Hoa trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng xoa bóp các khớp xương của cô.
Đầu ngón tay của người đàn ông có những vết chai mỏng, khi xoa bóp có cảm giác thô ráp, tê dại rất dễ chịu, Yến Thư Hoa nhịn không được mà ậm ừ một tiếng.
Tiêu Cẩm Sơ nghe được thanh âm thì dừng lại một chút, sắc mặt càng âm trầm: "Đừng phát ra tiếng!" Anh nghiến răng nghiến lợi.
Yến Thư Hoa cong môi, phàn nàn: "Thoải mái còn không cho người ta rên, anh bá đạo quá đấy.”
Tiêu Cẩm Sơ nghe thấy mấy lời ám muội này thì ngừng xoa tay, cho cô, cứ nhìn chằm chằm vào cô.
"Được rồi được rồi, tôi không phát ra tiếng nữa, đừng dừng lại được không? Nhanh tiếp tục đi, mới thoải mái được một chút thôi." Yến Thư Hoa thúc giục.
Ngoài cửa, cả người mẹ Tiêu đều cảm thấy không ổn rồi, chẳng lẽ con trai của bà tài năng thiên bẩm, dù nửa thân dưới không thể cử động cũng có thể.......
Nhưng mà nó đang bị thương, thế này không tốt lắm nhỉ?
Mẹ Tiêu do dự không biết có nên làm gián đoạn việc tốt của hai bọn họ hay không.
Sự do dự này kéo dài nửa giờ, cuối cùng âm thanh trong phòng cũng dừng lại, mẹ Tiêu chờ ngoài cửa ba phút rồi mới gõ cửa.
Sau khi nhận được sự cho phép của Tiêu Cẩm Sơ, mẹ Tiêu đẩy cửa ra, bà nói với Yến Thư Hoa trước: "Hôm qua thái độ của ta với cháu không tốt, thật sự xin lỗi. Những ngày tháng sau này, mong cháu sẽ chăm sóc cho Cẩm Sơ nhiều hơn.”
Yến Thư Hoa được sủng mà lo, mẹ Tiêu lạnh lùng ngày hôm qua hôm nay lại khách khí với cô như vậy, cô vội vàng đáp: “Bác gái Tiêu nói đùa rồi, cháu cũng mong đồng chí Tiêu sẽ sớm ngày khỏe lại để làm chỗ dựa cho cháu nữa mà, đương nhiên sẽ không lơ là.”
Bà gật đầu với Yến Thư Hoa, sau đó nói với Tiêu Cẩm Sơ: “Bên phía cha con ta đã nói xong rồi, ngày mai ta sẽ sắp xếp cho hai đứa đến thôn Tiểu Oa.”
Tiêu Cẩm Sơ gật đầu: “Vâng.”
Thông báo xong chuyện này, mẹ Tiêu xoay người rời đi, bà đi đến cửa thì lại dừng lại: “Cơ thể cẩm sơ vẫn đang hồi phục, hai đứa... hai đứa phải tiết chế một chút."
Tiêu Cẩm Sơ và Yến Thư Hoa nhất thời vẫn chưa kịp phản ứng lại ý của mẹ Tiêu, một lúc sau cô ý thức được mẹ Tiêu đang ám chỉ điều gì.
Yến Thư Hoa nhịn không được, bật cười: "Đồng chí Tiêu, xem ra trong mắt mẹ anh thì anh chính là tài năng thiên bẩm a!"
Tiêu Cẩm Sơ không cho cô một sắc mặt tốt: “Câm miệng!”
Nhưng Yến Thư Hoa lại càng cười vui hơn, Tiêu Cẩm Sơ thế này có chút dễ thương....
Nếu đàm phán với Tiêu Cẩm Sơ đã diễn ra suôn sẻ, Yến Thư Hoa cũng không định lãng phí thời gian nữa, về nhà sẽ nói cho thẩm hồng mai biết chuyện này ngay, thuận tiện đưa Thẩm Hồng Mai đi luôn.
Không có cô, Yến Thư Hoa thật sự không biết hai mẹ con nhà kia sẽ làm ra những gì với Thẩm Hồng Mai tính thẳng như ruột ngựa nữa.
Yến Thư Hoa bước đi nhẹ nhàng xuyên qua hành lang, khi sắp đi tới phòng Thẩm Hồng Mai, cô nhìn thấy một tia sáng qua cánh cửa chưa đóng chặt, mơ hồ nhìn thấy những bóng người lập lòe.
"Kỳ lạ, lúc này đáng lẽ ra mẹ phải đi ngủ rồi chứ."
Bước chân chậm lại, Yến Thư Hoa đang định mở cửa đi vào xem có chuyện gì thì nghe thấy giọng nói của Yến Tình Tuyết từ trong truyền ra.
“Aiya, dì Thẩm, xin người đấy, người đưa nó cho con đi. Dì xem bây giờ làn da của dì đã được chăm sóc tốt như vậy rồi, thứ này cũng đã phát huy hết tác dụng của nó rồi, không bằng đưa nó cho con đi ạ, mẹ con cũng cần thứ này lắm!”
Thẩm Hồng Mai không ngốc, ở một góc mà Yến Tình Tuyết không nhìn thấy trộm trợn mắt liếc cô ta một cái, sau đó quay mặt lại làm ra vẻ khó xử, nói: "thứ này không phải là ta không muốn đưa cho con, đây là Thư Hoa nhà ta báo hiếu cho ta, con bé có lòng hiếu thảo đã tốn rất nhiều công sức mới tìm được, nếu ta đưa cho con chẳng phải là sẽ chà đạp lên tấm lòng của nó hay sao!”
“ Nhưng mà.....” Yến Tình Tuyết còn chưa chết tâm muốn tiếp tục, nhưng ánh mắt sắc bén của Thầm Hồng Mai đã nhìn thấy Yến Thư Hoa đằng sau cánh cửa, vội vẫy tay với cô.
"Vừa nhắc đến con thì con liền tới, mau qua đây, đang có khách đấy.”
Nếu đã bị phát hiện, Yến Thư Hoa dứt khoát thẳng eo, duyên dáng đi đến bên cạnh Thẩm Hồng Mai, ngoan ngoãn gọi một tiếng mẹ.
Sau đó hai mắt cô trừng lớn, giả vờ kinh ngạc khi phát hiện sự tồn tại của Yến Tình Tuyết.
____ ____ ____