"Quân Thư thối tha, ngươi có đi chậm hay không" Vũ Như Huỳnh thở hồng hộc, tức giận.
"Sau cậu không đi nhanh lên, lề mề lề mề." Hoàng Quân Thư nhẹ đáp.
Vũ Như Huỳnh là cô bạn thân của ta. Từ nhỏ đến lớn cả hai chơi với nhau. Cho nên, lúc nào cũng như cập bầy trùng, dính với nhau, cho đến khi lên Đại học. Bây giờ hai đứa đã thành công đỗ đại học. Còn vào chung một ngôi trường cả hai yêu thích. Để ăn mừng cho sự kiện vĩ đại này. Nên cả hai quyết định làm một chuyến du lịch Trung Quốc vào ngôi chùa nỗi tiếng ở Vân Nam.
"Thật hy vọng cậu bị té. Cho chân đau quá đi mất" Vũ Như Huỳnh dậm chân.
Hoàng Quân Thư nhăn mài: "Thôi được rồi, tớ sai, tới sai, cậu đi mau lên được không đấy."
"Hoàng Quân Thư. Quân Thư, nhìn lên cao. Là Phật Sơn Tự, wow. Thật cao nha, đi nhanh nhìn xem đi." Vũ Như Huỳnh kích động mà la lớn.
Hoàng Quân Thư gật đầu khẽ đáp: "Mình đã thấy."
"Kìa Phật Sơn Tự thật sự rất lớn, đi nhanh vào bên trong, nghe thấy người dân nói nơi này rất linh thiêng nha. He he mình vào trong sẽ đi cho cậu cầu nhân duyên. Tìm ý trung nhân nha" Vũ Như Huỳnh nhìn Hoàng Quân Thư, nở một nụ cười gian trá. Chạy như bay vào trong.
Hoàng Quân Thư chỉ biết lắc đầu. Từ nhỏ đến giờ mãi mà không chịu lớn, cực kì mê tín. Hoàng Quân Thư nhìn theo cũng chỉ biết bất lực. Cười cười rồi nhẹ nhàng theo vào trong.
Phật Sơn Tự được chia làm hai điện thờ. Thiên Vương điện, Điện Đại Hùng. Bước qua cổng chùa, Hoàng Quân Thư kinh ngạc vì sự rộng lớn, và sắp xếp ngăn nắp giữa các gian hàng bán nhang đèn, tràng hạt, đồ lưu niệm và thức ăn chay, hoặc phát hành kinh sách cho khách nhân đến tham quan, bái lạy.
Bước vào Thiên Vương điện, Hoàng Quân Thư thấy bức tượng của bốn vị: Hai vị mặt trắng trông rất hiền từ và hai vị mặt rất hung dữ, nghe sư thầy ở đây gọi bốn vị là Tứ Đại Thiên Vương, tay cầm gươn, đàn tỳ bà, dù, rắn giúp hộ trì Phật Pháp và bảo vệ chúng sinh trước sự xâm hại của quỷ thần hung ác. Tiếp tục đi vào Điện Đại Hùng, Hoàng Quân Thư nhìn thấy được ba tượng Phật lớn. Phía sau của ba tượng Phật là năm trăm vị La Hán đầy uy nghiêm giữa trốn Phật đường.
Đi về phía sau sân chùa có cây cổ thụ ngàn năm tuổi, bạch mai, tử vi. Cây tử vi cao hơn ba mét, vỏ cây trơn láng, hoa màu đỏ tím. Có một điều kì lạ khiến Hoàng Quân Thư hứng thú đó là. Nếu vuốt thân cây thì như tiếp xúc này truyền lên cành lá làm cho cành lá rung động.
Hoàng Quân Thư nhìn thấy sắc trời đã chuyển sang màu đen, đường núi khó đi quay sang gọi: "Như Huỳnh trời đã tối, đường xuống núi rất khó đi. Cậu có muốn xin sư thầy trụ lại chùa một đêm không."
Nghe vậy Vũ Như Huỳnh nhìn nhìn gật đầu: Cả hai quay về chính điện, quay quay ngó ngó. Bỗng đằng sau vang lên thanh âm: "A di đà phật. Hai vị thí chủ cần tìm gì sao." Đại sư chấp tay, cuối người lạy, nhỏ giọng hỏi hai người.
Hoàng Quân Thư thấy vậy, cũng chấp lại tay cuối người đáp: "Đại sư, ta và bạn ở xa đến đây tham quan, nhưng là trời tối, đường núi nguy hiểm. Kính xin đại sư cho chúng ta tá túc một đêm."
"Hai vị thí chủ theo ta." Đại sư nói xong quay người. Đi qua phía sau sân chùa.
Mở ra cửa phòng: "A di đà phật. Hai vị thí chủ tạm thời ở đây nghĩ ngơi." Đại sư nói xong quay người đi mất.
Nhìn trời tối, bốn bề vắng lặng. Chỉ nghe mỗi tiếng côn trùng ríu rít. Nằm trên giường cứ mãi trằn trọc một trận. Không thể đi vào giấc ngủ, mà cái con bên cạnh, ngủ như lợn chết giống nhau. Nghĩ nghĩ, thôi thì bản thân đi ra ngoài dạo bước. Hít thở không khí mát mẻ, cơ thể thoải mái, dễ ngủ hơn. Nào ngờ này một bước lại đi thẳng đến phía sau sân chùa, đang định xoay người về lại thì.!!
Đột nhiên bên tai nghe được: "A Di Đà Phật. Xin thí chủ dừng bước..."
Hoàng Quân Thư quay đầu lại. Thì chẳng thấy một ai. Lúc này đều là đến tối đen như mực, ai sẽ ở xung quanh nơi vắng lặng này. Làm gì đâu? Sẽ không là ma quỷ gì đi.! Vẫn là ta không nên, tự mình hù mình. Thế kỉ 21 rồi, mà còn có ma với quỷ. Nơi này lại là phật đường, nơi nơi là phật, thì làm gì có vong hồn vất vưởng. Ta mới không sợ. Ta lưu!!
Vừa cất bước đi. Bên tai lại nghe đến giọng nói già nua thanh âm: "Thí chủ xin hãy dừng bước."
Ta nghe được thật thật, là cái giọng nói già nua, trước khi đến đây du lịch. Nghe rất nhiều điều nói về nơi này, rất linh thiêng. Mọi người đều nói có một vị đại sư đã sống đến trăm năm tuổi. Mà chưa thấy xuất hiện. Chỉ tùy duyên mới gặp thôi.
Ta quay người lại mà lớn giọng nói: "Ngươi gọi ta."
"A Di Đà Phật. Lão nạp vừa thấy thí chủ có căn thiên duyên, chú định mệnh ngược thiên, muốn nhắc nhở thí chủ nếu đã đến hãy thuận theo tự nhiên, mọi việc tất có đường. Tất có quý nhân phò trợ."
"Tai hoạ đến lại không phải tai hoạ, nhận hoạ xác thân được đến mong muốn, qua được hoạ, lại là phúc. Mong thí chủ nhớ kĩ."
Đại sư vừa nói xong, thì trở lại bốn bề vắng lặng. Ta nhìn trái, nhìn phải, không một bóng người. Hoàng Quân Thư tâm khủng hoảng, nói cái gì mà mệnh ngược thiên. Cái gì mà thuận theo tự nhiên, bốn bề như thế vắng lặng. Chỉ có tiếng gió thổi. Làm gì có ai ở, hay là ta mắc hội chứng ảo tưởng, mơ màng? Quá sợ hãi về phòng ngủ sớm. Mai xuống núi sớm để về Bắc Kinh bay về nhà.