Mai Thu Hà quan sát biểu cảm trên khuôn mặt Lê Kiệt, ngoài việc nói chuyện lưu loát hơn trước, thằng bé còn tươi tỉnh không khóc nháo như trước, biết cười ngọt ngào khi cô nhìn qua.
Mai Thu Hà không hiểu vì sao Lê Kiệt lại thay đổi được như thế, phải chăng do ăn uống đầy đủ. Trong tiểu thuyết tác giả gần như không nhắc nhiều tới cuộc sống của Lê Kiệt khi thằng bé còn ở với nữ chính, chỉ nói sơ qua về bệnh tình của nó, thời gian được miêu tả kĩ nhất là lúc Lê Kiệt sống với mẹ kế là cô đây, lúc đó tác giả viết gì nhỉ?
[Mai Thu Hà rất ghét Lê Kiệt bởi thằng bé thường khóc nháo đòi ăn, mua cho nó dịch dinh dưỡng rẻ tiền nó sẽ không ăn, còn ném xuống đất dùng chân đạp bẹp. Mai Thu Hà sau vài lần dỗ dành cuối cùng không chịu được mà bỏ mặc nó, ăn hay không cũng kệ, đến khi nữ chính quay về ngoài căn bệnh trí nhớ kém ra Lê Kiệt còn bị suy dinh dưỡng trầm trọng.]
Nhưng bây giờ đã khác, Lê Kiệt linh động hơn, ngoan ngoãn ăn cơm, cười đùa, biết trả treo, đây liệu có phải là hiệu ứng do cô xuyên không qua làm thay đổi không nhỉ?
“Kiệt con qua đây.” Mai Thu Hà vui vẻ gọi thằng bé qua chỗ mình.
Lê Kiệt hớn hở chạy qua vươn hai tay muốn Mai Thu Hà ôm mình, cô cũng không từ chối, bế nó lên đặt ngồi trên đùi mình.
“Kiệt của chúng ta hôm nay giỏi quá.” Cô điểm mũi Lê Kiệt khen ngợi.
Lê Kiệt cười khanh khách thích thú vì được Mai Thu Hà khen.
Thấy con trai vui, Mai Thu Hà tranh thủ uốn nắn cách xưng hô của thằng bé: “Kiệt ngoan, con gọi thử dì Hà nghe nào.”
Lê Kiệt khó hiểu nhìn cô, sau đó cười toe gọi: “Mẹ Hà, mẹ Hà.”
Nụ cười trên khuôn mặt Mai Thu Hà tắt ngúm, cô không vui nghiêm giọng: “Không được gọi như thế, dì không sinh ra con, dì chỉ nuôi con thôi, ai sinh ra con thì mới được gọi là mẹ, còn người nuôi con chỉ có thể là vυ' nuôi hoặc là dì thôi. Nào Kiệt con ngoan gọi lại ha, gọi dì Hà nào.”
Lê Kiệt cười khanh khách gọi: “Mẹ Hà, mẹ Hà nuôi con.”
Lời nói không khác gì một đứa trẻ khôn ngoan, nhưng mà Mai Thu Hà vẫn không vui nổi.
Sửa hoài không được, cô đổi hướng chỉ về phía Lê Chí Linh hỏi: “Thế bên kia là ai?”
Lê Kiệt nhìn qua, bĩu môi không vui nói: “Người xấu, xấu lắm.”
Mai Thu Hà phì cười, Lê Chí Linh bên kia không có phản ứng gì ngây ngốc nhìn hai người làm trò.
Mai Thu Hà dạy lại: “Đó là cha con, không phải người xấu, nào gọi thử dì nghe, cha Linh.”
Lê Kiệt chỉ về phía cha mình hùng hổ gọi: “Xấu Linh.”
“Ha ha.” Mai Thu Hà không nhịn được cười phá lên.
Lê Kiệt thấy cô cười cũng cười theo, Lê Chí Linh thì vẫn nhìn hai người không bày ra biểu cảm gì.
Lê Kiệt cười chán liền dựa vào người Mai Thu Hà ngáp ngắn ngáp dài, Mai Thu Hà nhìn đồng hồ, mới có tám giờ tối, đêm qua Lê Kiệt ngủ lúc chín giờ tối, hôm nay có vẻ sớm hơn.
Cô bế Lê Kiệt đứng lên nói với Lê Chí Linh nãy giờ vẫn cứ ngồi mãi một tư thế: “Tôi đưa Kiệt về phòng ngủ trước đây.”
Cô vừa dứt lời, Lê Kiệt cũng đứng lên đi theo cô về phòng ngủ. Hiện tại Mai Thu Hà chỉ mới sắm được một tấm đệm nên cả ba buộc phải ngủ chung cùng nhau, Mai Thu Hà không ngại, dù sao ở giữa hai người có Lê Kiệt, hơn nữa Lê Chí Linh hiện tại tâm trí chỉ như một đứa bé chắc chắn không có những ý nghĩ bất thường.
Cô vừa nằm xuống, Lê Chí Linh cũng tự lên giường ngoan ngoãn đắp chăn nhắm mắt lại. Hành động của hắn rất giống một con robot nhưng Mai Thu Hà cũng không nghĩ nhiều.
Cô mở tin nhắn của Ken ra, đọc lại lần nữa, nhíu mày không biết phải giải quyết chuyện này như nào, lúc ấy cô đáp lời Ken như thể bị ai đó điều khiển, hoàn toàn không tự chủ được.
Bản thân cô ở kiếp trước có từng tiếp xúc qua công việc mix nhạc nhưng chỉ là tay mơ làm theo phần mềm, rồi phối lại với nhau đăng lên Youtube kiếm chút tiền tiêu, kiến thức chuyên môn như gà bới, giờ nếu phải sáng tác cho Ken một bản nhạc mới hoàn toàn là không thể, trừ khi đưa ra góp ý thì được.
Suy nghĩ cẩn thận, Mai Thu Hà quyết định gửi lại tin nhắn cho Ken.
[Tôi không thể sáng tác một bản nhạc mới hoàn toàn, nếu anh có nhạc sĩ sáng tác riêng hãy bảo anh ta đến gặp tôi, tôi muốn nói chuyện với anh ta.]
Cứ tưởng tới sáng mai Ken mới nhắn lại, nào ngờ hắn đáp ngay.
[Được, ngày mai mấy giờ cô có thể lên Tinh Mạng?]
Mai Thu Hà: [Chín giờ sáng đi.]
Ken: [Chúng ta hẹn gặp nhau ở đâu đây?]
Mai Thu Hà: [Anh cảm thấy gặp ở đâu thì tốt cho anh?]
Cô không quên Ken là người của công chúng, những người như thế ra ngoài cần phải để ý rất nhiều.
Ken gửi qua khuôn mặt cười: [Ở tiệm cà phê Ánh Trăng Ban Mai nhé.]
[Được, chín giờ sáng mai gặp.]