Mai Thu Hà lần nữa thử tìm kiếm trong nhà kho, moi ra được bộ dụng cụ làm vườn cùng máy bơm nước tự động.
Các thiết bị thời bấy giờ đều được thiết kế khá nhỏ gọn thuận tiện mang đi, nhưng công suất và tác dụng thì không thua kém, thậm chí còn vượt trội hơn thế kỷ 21.
Sau khi tìm được bộ dụng cụ cần thiết, Mai Thu Hà cầm nó trên tay nghĩ về không gian, ngay lập tức cô được đưa vào bên trong cùng với bộ dụng cụ đang cầm.
Mai Thu Hà mừng tới độ hét toáng lên: “Có thể mang vào, hay quá!”
Cô vội vàng mở bộ dụng cụ ra, khởi động máy làm đất có hình tròn nhỏ giống robot hút bụi ở thế kỷ 21.
Muốn máy hoạt động, trước tiên cần phải chụp hình khoảng đất cần xử lý, đặt kích thước phù hợp, rồi thả máy xuống.
Vù vù.
Âm thanh máy làm đất hoạt động, nó đang vận hành theo thông tin mà cô đã đặt.
Chỉ mấy khoảng mười phút, một khoảng đất rộng được xới tung, bờ bao đắp lên cao thích hợp cho nước vào.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, máy làm đất di chuyển vào hộp dụng cụ tự động tắt máy, không phiền cô phải thao tác bên ngoài.
Mai Thu Hà đặt máy bơm nước cầm tay vào bên cạnh hồ nước.
Máy rất nhỏ, nhìn như máy bắn keo cầm tay, chỉ cần ấn nút bên trong tự động xuất ra vòi hút màu trắng trong suốt và vòi dẫn nước đến vị trí cô mong muốn.
Ngay sau khi ấn nút nước được đưa vào ruộng một cách dễ dàng, chỉ mất năm phút ô đất khô đã trở thành ô đất ướt thích hợp để trồng lúa nước.
Thấy thời gian mình làm việc cũng kha khá, cô thử kiểm tra bao lúa nước, mầm lúa đã nhú lên thích hợp gieo xuống.
Mai Thu Hà nhanh tay rải lúa lên thửa đất mình vừa làm xong, sau khi hoàn thành mọi việc, cô để bộ dụng cụ làm vườn lại rồi đi ra ngoài, vui vẻ cầm lấy bộ dụng cụ khoan cắt đa năng chạy ra nhà chính, trước tiên xem qua đồng hồ, ghi nhớ thời gian vào không gian thu hoạch lúa, sau đó hăng say làm việc.
Chờ tới khi dọn dẹp sạch toàn bộ ngôi nhà, đã tám giờ tối, hai cha con nhà họ Lê đúng giờ tỉnh lại, ngồi trên ghế nhìn cô với ánh mắt trông mong.
Mai Thu Hà lau mồ hôi trên trán, mở thiết bị làm mát không khí lên, hỏi Lê Chí Linh: “Anh đói chưa?”
“Vợ đói.” Vừa nói hắn vừa gật đầu.
Mai Thu Hà quay qua hỏi Lê Kiệt: “Con thì thế nào?”
Lê Kiệt đã hai tuổi, có thể nói được vài từ đơn giản.
“Đói, ăn, ăn.”
Lúc mới tới ngôi nhà này thằng bé chỉ biết khóc, giờ trả lời được vài từ như này Mai Thu Hà khá vui.
Theo thiết lập của tác giả, trẻ con ở thời đại này lớn khá nhanh, tầm tuổi Lê Kiệt đã có thể nói chuyện lưu loát thậm chí còn biết tính toán cơ bản.
Nhưng Lê Kiệt lại không như thế, cậu bé mắc chứng rối loạn trí nhớ, nói rất chậm, đến mẹ cậu bé cũng không nhớ, nên ba năm sau nữ chính quay về cậu bé cũng dễ dàng quên luôn người mẹ kế này là ai.
Mai Thu Hà lấy thêm hai bịch dịch dinh dưỡng ra chia cho hai người. Mặt cả hai xị xuống, thể hiện rõ bản thân không thích mẫu dinh dưỡng này.
Mai Thu Hà bật cười mắt nhìn Lê Chí Linh, nhưng tay lại chọc vào bọc dinh dưỡng của Lê Kiệt, nói: “Muốn ăn ngon à, mơ đi trừ khi cha của nhóc tỉnh táo lại, mẹ của nhóc nổi lòng từ bi quay về may ra nhóc mới sống đàng hoàng được, giờ chỉ có thể ăn đỡ loại dịch dinh dưỡng này thôi.”
Lê Kiệt cùng Lê Chí Linh ngoan ngoãn nuốt dịch dinh dưỡng vào bụng rồi lại đi ngủ.
Hai cha con nhà này cứ như thể kiếp trước bị thiếu ngủ, ăn no sẽ ngủ, đói sẽ khóc lóc làm loạn.
Mai Thu Hà đá vào chân Lê Chí Linh, rồi cũng tự mình đi tắm, sau đó leo lên giường.
Giường vẫn là tấm gỗ cứng ngắc nhưng khá rộng rãi, một ngày bận rộn khiến cả tinh thần và thể xác của Mai Thu Hà vô cùng mệt mỏi, rất nhanh cô chìm vào giấc ngủ.
Đang say giấy cô cảm thấy ngực mình nặng trĩu, mở mắt ra liền phát hiện Lê Kiệt đang ngồi trên người cô, hai mắt long lanh nhìn cô, còn mυ'ŧ ngón tay.
Lê Chí Linh thấy cô tỉnh liền nói: “Vợ ơi đói lắm!”
Mai Thu Hà chán nản nhìn hắn, ôm Lê Kiệt ngồi dậy.
Lê Kiệt thấy cô đã dậy liền vỗ hay tay lên ngực cô gọi: “Mẹ, mẹ ơi đói!”
Mai Thu Hà trừng mắt với thằng bé, dạy lại: “Gọi dì Hà.”
Lê Kiệt cười hớn hở: “Mẹ, đói, ăn, ăn ăn.”
Mai Thu Hà không chịu thua, yêu cầu lại: “Gọi là dì Hà, nhanh lên.”
“Ăn, ăn nhanh lên.” Lê Kiệt hào hứng hô lớn theo cô.
Mai Thu Hà tức giận trừng mắt với cậu bé.
“Dì Hà.” Con không gọi ngược lại người làm cha đã gọi thay.
Nghe thấy danh xưng này phát ra từ miệng Lê Chí Linh, Mai Thu Hà lườm hắn, chẳng buồn sửa lại xưng hô của Lê Kiệt, đi vào bếp lấy ra hai bịch dinh dưỡng hôm qua đã mua.
Quả nhiên khi nhìn thấy vẫn là mẫu dinh dưỡng cũ hai cha con đều bí xị không vui, nhưng vẫn vươn tay nhận lấy, miễn cưỡng ăn lót dạ.
Biểu cảm giống y xì nhau khiến Mai Thu Hà không nhịn được bật cười.
Đột nhiên một bịch dinh dưỡng chạm vào miệng cô, chỉ thấy Lê Chí Linh nhìn cô, tay cầm bịch dinh dưỡng liên tục đυ.ng vào môi cô nói: “Vợ ăn.”
Mai Thu Hà đẩy qua cho hắn nói: “Anh ăn đi, tôi có rồi.”
Khi này Lê Chí Linh mới uống tiếp, vừa uống vừa nhìn cô cười đến mức đôi mắt đẹp cong thành hình trăng lưỡi liềm.