Độc Chiếm Ánh Trăng

Chương 6

“Không phải anh ta đắc tội tôi, mà là cô.”

Đôi mắt của người đàn ông đen láy và lạnh lùng, lời nói lại khiến Tống Huỳnh hoàn toàn rơi vào bối rối.

Cô đắc tội sếp lớn này khi nào?

Ba năm cấp 3, không thể nào.

Khi đó điểm giao thoa duy nhất giữa bọn họ chỉ là trên màn hình LED của bảng xếp hạng thành tích, sau khi tốt nghiệp, mãi đến gần đây mới có tiếp xúc, cô không có cơ hội đắc tội anh.

Chẳng lẽ là vì gần đây sự làm phiền của cô khiến Lục Thiệu Tu khó chịu?

Nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ có duy nhất khả năng này.

Chuyện này quá đơn giản, anh chê cô phiền, cô lập tức tránh xa anh thôi, loa gì gì đó, quên luôn đi.

Tống Huỳnh không tiếp lời nữa, cất bước đi về hướng 209, nơi này hiệu quả cách âm rất tốt và chú trọng đến riêng tư của khách hàng nên trên cửa không thiết kế chạm rỗng.

Nói cách khác, nếu không đẩy cửa ra, tuyệt đối sẽ không biết bên trong là những yêu ma quỷ quái gì.

Mà lúc đó, trong phòng 209, mùi rượu che trời rợp đất, ánh đèn mờ tối, một người đàn ông tàn tạ đạp lên trên sofa, tay phải cầm ly rượu lắc lư. Anh ta nhắm mắt như đang biểu diễn đầy say mê và thâm tình:

“Ha-ha-ha-ha-ha-ha-ha”

“I’m a motherfucking starboy~”

Vài âm thanh “ha ha ha” này, ngân rung vô cùng tinh tế, cảm giác tràn đầy nhịp điệu, đến nỗi ca sĩ gốc The Weekend nghe xong còn chắp tay chịu thua.

Tống Huỳnh không khỏi giật giật khóe miệng.

Thanh cao! Vẫn là ông chủ của cô thanh tao!

Còn tưởng rằng Đỗ Thịnh An uất ức vì bị ông già ở nhà thiên vị anh trai rồi chỉnh đốn, nên đã kéo đám bạn xấu của mình đến gây rối trong club của người ta

Không ngờ là người này lại bao hết một căn phòng lớn, cũng chẳng thèm dẫn theo cô em nào, cứ thế uống rượu ca hát, bắt đầu buổi biểu diễn một mình.

Căn cứ vào sự hiểu biết của cô đối với sếp của mình, nếu bây giờ cô đi vào, mười phần thì tám chín phần sẽ bị kéo cùng hát Starboy.

Quấy rầy rồi!

Tranh thủ trước khi bị đầu xoăn kia phát hiện, cô đã kịp thời đóng cửa lại, giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, chuẩn bị rời đi.

Lục Thiệu Tu gọi Tống Huỳnh lại: “Giúp một chút.”

“Hả?” Tống Huỳnh nghiêng đầu, ngờ vực nhìn anh.

Dáng vẻ cô nghiêng đầu vô cùng xinh đẹp, ánh mắt linh động, giống như hươu con ló đầu ra khỏi trong rừng rậm

Lục Thiệu Tu đưa điện thoại cho cô, nói ít hiểu nhiều: “Nhận cuộc gọi này, mặc kệ bên kia nói cái gì đều từ chối giúp tôi.”

Tống Huỳnh liếc nhìn, là một dãy số bản địa lạ.

“Từ chối? Ngộ nhỡ là chuyện quan trọng thì sao?”

“Không phải chuyện quan trọng.” Lục Thiệu Tu thấy Tống Huỳnh vẫn có vẻ mặt khó hiểu, đặc biệt bổ sung thêm một câu: “Người quan trọng sẽ có tên, chuyện quan trọng sẽ hẹn trước.”

Tống Huỳnh gật đầu, hình như cũng có vẻ có lý.

Điện thoại vẫn đang rung.

“Vậy tôi nhận thật nhé?” Tống Huỳnh vẫn hơi do dự.

Lục Thiệu Tu khẽ gật đầu, không nói gì nhưng ánh mắt lại có ý thúc giục.

Cô lại hỏi: “Nói thế nào cũng được?”

“Sao cũng được, bình thường cô giúp sếp mình từ chối xã giao như thế nào, bây giờ nói y như thế.” Người đàn ông nói chuyện với cô gái thấp hơn mình mười mấy centimet, hơi cúi đầu, đuôi mắt dài và hẹp ép ra một độ cong lười biếng, trông có vẻ thật sự không để ý.

Tống Huỳnh muốn nói, cô chưa bao giờ giúp Đỗ Thịnh An từ chối xã giao, anh ta có rượu chắc chắn uống, ai đến cũng không từ chối.

Chỉ là ý tưởng vừa rồi chết non trong đầu lại lần nữa bùng cháy, Tống Huỳnh khẽ cắn môi, đầy mong đợi nhìn Lục Thiệu Tu: “Chuyện cái loa kia...”

Hiện tại chẳng phải Lục Thiệu Tu đang nhờ vả cô đó sao? Chẳng lẽ không nên tranh thủ đưa ra chút yêu cầu à?

Tống Huỳnh cảm thấy mình không quá đáng chút nào.

Tống Huỳnh còn chưa nói xong, người đàn ông trước mắt đã đưa tay tới, dứt khoát nhấn nút kết nối, vẻ mặt hơi mất kiên nhẫn.

Tống Huỳnh: “...”

Quả nhiên nhà tư bản đều ranh mãnh, tâm tư đen tối, tốc độ tay nhanh, da mặt lại còn dày.

“Alo? Cậu có đến không? Sợ bọn tôi chuốc rượu cậu à?” Giọng nói của một người đàn ông trẻ tuổi.

Giọng điệu rất thân thuộc, không giống khách hàng, mà giống như bạn bè, Tống Huỳnh dùng khẩu hình miệng hỏi Lục Thiệu Tu phải làm sao.

Lục Thiệu Tu không kiên nhẫn nhướng mắt, anh đáp lại bằng giọng thì thào tương tự.

“Cô xem mà làm.”

Tống Huỳnh căng da đầu, lúng túng nói: “Anh ấy không đi được, bây giờ anh ấy có một cuộc hẹn rất quan trọng…”

Im lặng ba giây.

“Ấy? Sao lại là một giọng nữ… Này, tôi không gọi nhầm mà, lão Lục, cậu chơi tôi à?”

Tống Huỳnh xấu hổ.

Bên kia điện thoại là một người nôn nóng, đợi không nổi lại gào lên: “Tôi nói chứ cậu là một tên độc thân, hẹn cái gì mà hẹn? Hẹn tay phải của cậu à? Hôm nay một trong hai người chúng ta buộc phải say!”

Tay phải?

Tống Huỳnh hoang mang một lúc, vẫn còn đang nghĩ đây là trò đùa gì, ánh mắt liếc đến bàn tay phải đang buông thõng tự nhiên của Lục Thiệu Tu, gân chằng chịt, thon dài mạnh mẽ, trông rất... ham muốn.

Trong khoảnh khắc đột nhiên nhanh trí, Tống Huỳnh chợt hiểu rõ, bỗng không dám nhìn thẳng vào đôi tay đó, đầu óc có chút rối bời.

Lục Thiệu Tu khẽ ho một tiếng, trầm ngâm nhìn cô, thấp giọng hỏi: “Cô đang nghĩ gì vậy?”

Tống Huỳnh liều mạng lắc đầu.

Cô thề là cô không hề nghĩ cái gì!

“À chuyện là, anh ấy thật sự có việc, hẹn với người! Không phải tay phải!" Tống Huỳnh vội thanh minh cho Lục Thiệu Tu, nói năng lộn xộn.

Nói xong mới nhận ra hình như càng tô càng đen.

Sắc mặt của ai đó dường như… ngày càng có chiều hướng đen hơn.

Lúc này người ở đầu dây bên kia trợn tròn mắt, ngay cả giọng điệu cũng trở nên dè dặt: “Không phải chứ, thật sự là nữ à? Cậu ta tuyển nữ thư ký? Rốt cuộc cô là thần thánh phương nào?”

Lục Thiệu Tu trực tiếp cầm lấy điện thoại, mặt tỉnh tụi mà nói: “Là người quản tôi.”

“Chó Lục, sao cậu có thể đối xử với tôi như vậy? Hu hu hu! Không phải đã nói rồi sao? Phải làm thiên thần của nhau! Sao cậu có thể lén có phụ nữ sau lưng tôi! Còn bị cô ấy quản! Danh dự đàn ông của cậu đâu...”

Lục Thiệu Tu bực mình, dứt khoát cúp máy.

Anh bắt gặp một đôi mắt tựa như động vật nhỏ, trong veo vô tội, cười rất miễn cưỡng, lại có vẻ vô hại với con người và động vật.

Động vật nhỏ nói: “Không phải tôi muốn quản chuyện của anh, là anh nhất định muốn tôi quản.”

Xong xuôi còn cắn môi bổ sung thêm một câu: “Có phải tôi làm hỏng việc rồi không?”

“Không.” Lục Thiệu Tu khẽ cười một tiếng, ngược lại còn nói: “Cô quản không tệ, lần sau tiếp tục cố gắng.”

Hả???

Còn có lần sau?

Tống Huỳnh lo tim mình có lẽ chịu không nổi.

Có thể là quá nhạy cảm, chẳng hiểu sao Tống Huỳnh lại nghe ra vài phần dung túng trong giọng nói của anh.

Hỏng rồi hỏng rồi.

Đang yên lành bỗng nhiên gặp ảo giác.

Nhưng ảo giác này, quả thực rất có sức hấp dẫn, tông giọng trầm ổn lạnh thấu xương của người đàn ông, ánh mắt vài phần bất đắc dĩ, ngón tay thon dài xoa giữa hai đầu mày…

Thực sự làm người ta khó mà kiềm chế nổi.

Ngày nay, nhan sắc nắm quyền, nam sắc cũng có thể dùng, kiểu ngoại hình tuyệt sắc giống Lục Thiệu Tu, toàn thân trên dưới viết ba chữ “hàng không bán”, sự tác động mà nó mang đến tăng vọt theo cấp số nhân.

Trạng thái lâng lâng này cứ thế kéo dài gần nửa tiếng.

Xe chạy tới ngã tư, dừng đèn đỏ, Tống Huỳnh dần dần lấy lại bình tĩnh.

Sao cô lại bị dụ dỗ lái chiếc xe nhỏ tồi tàn của mình, đưa Lục Thiệu Tu về nhà?

Đúng, nhớ lại thì, Lục Thiệu Tu chỉ nói với cô một câu:

“Tôi mệt rồi, đưa tôi về nhà.”

Cái này thậm chí còn không được xem là dụ dỗ! Quả thật xem cô như lao động miễn phí mà sai bảo!

Phát hiện này khiến sắc mặt Tống Huỳnh lúc đỏ lúc trắng, mà kẻ đầu xỏ lúc này đang ngồi ở ghế phụ, khẽ “chậc” một tiếng.

Tống Huỳnh nhìn thoáng qua đã hiểu.

Anh người cao chân dài, ngồi ở hàng trước không gian hơi chật hẹp nên khá co quắp. Chân không thể duỗi thẳng, giống như người to lớn bị đặt vào l*иg sắt nhỏ, rất là ấm ức.

Đường đường là sếp tổng của Lục Thành, bình thường xe hơi không phải Rolls-Royce thì chính là Bentley, nào đã từng chen chúc trên loại xe con này.

"Khó chịu" viết đầy trên mặt anh.

“Vừa nãy bảo anh ngồi ghế sau thì anh không nghe.” Tống Huỳnh nhịn cười, nói.

Lục Thiệu Tu thờ ơ liếc mắt nhìn phía sau một cái, ý tứ rất rõ ràng.

Ghế sau và ghế trước có gì khác nhau sao?

Anh không nói gì, khi anh hơi ngẩng đầu, đường viền hàm thanh thoát sắc bén, Tống Huỳnh nhớ đến buổi tự học sáng nào đó của năm lớp 11.

Ngày hôm đó, cô dậy muộn nên đến trễ, đeo cặp sách đi qua hành lang, đến cửa sau lớp 11/1 thì yên lặng nghỉ chân một lát.

Chàng trai ngồi ở hàng cuối cùng, bàn học cách ghế dựa rất xa, đôi chân dài của anh duỗi đến ghế trước, cầm một quyển sách tiếng Anh với vẻ mặt thờ ơ.

Nữ sinh hàng trước đỏ mặt, ngồi xổm xuống tháo dây giày của anh ra, cười trộm, buộc nó vào chân ghế của mình.

Lục Thiệu Tu nhìn thấy, khịt mũi, uể oải nói: “Sao cứ làm khó dây giày của tôi mãi thế?”

“Ai bảo cậu luôn vượt qua ranh giới?” Nữ sinh khẽ hừ một tiếng, lại không nhịn được mà âm thầm nhìn anh.

Anh cười rất khoa trương: “Ai bảo chân tôi dài, chẳng lẽ chặt?”

Tràn đầy hơi thở thiếu niên, nét mặt kiêu ngạo khó thuần, vô tình nghiêng sang đây, khuôn mặt tuấn tú và sắc sảo nhìn về phía cửa sau.

Tống Huỳnh bỏ chạy như một chú thỏ con, tim đập đến mức sắp nổ tung.

Nỗi lòng thiếu nữ năm ấy, hiện tại đã có thể thản nhiên đối mặt.

Cô khẽ ho hai tiếng, nói: “Xin lỗi, xe này quá nhỏ, vừa nãy đáng lẽ anh nên gọi trợ lý Từ đến đón.”

Lục Thiệu Tu lại cười: “Con người tôi khá công tư phân minh, không thích chiếm dụng thời gian tan làm của nhân viên để xử lý việc riêng nhàm chán của mình.”

Chậc, lời nói này.

Rõ ràng là đang ám chỉ Đỗ Thịnh An, cũng không biết anh ta có hắt xì không...

“Hơn nữa, xe này của cô thật sự là...” Anh hiếm khi tỏ ra vẻ phiền não, cân nhắc từng câu từng chữ.

Nhỏ? Tàn? Không xứng đáng với giá trị con người của anh?

Tống Huỳnh muốn nói, vì để không tổn thương lòng tự trọng của người nghèo, anh đúng là lao tâm khổ tứ.

Lục Thiệu Tu hơi mỉm cười, không chút khách khí mà nói: “Lộn xộn quá!”

Lộn xộn?

Cũng đúng, trên kính chắn gió trước xe treo mấy chiếc bùa bình an phong cách khác nhau, nửa đầu trên ghế sau chất đầy giấy tờ, và vài cái áo khoác tiện tay cởi ra.

Chẳng trách vừa rồi anh không ngồi phía sau.

Khi riêng tư, Tống Huỳnh có hơi lười nhác tùy tiện, nhưng điều này chưa bao giờ dễ dàng thể hiện với người khác, thường ngày ngoại trừ Trác Nhất Thiến, không còn ai ngồi xe của cô, không ngờ lại bị Lục Thiệu Tu bắt tại trận.

Dù sao cũng là con gái, da mặt mỏng, cô không muốn nói câu nào, cúi đầu lái xe tiến về phía trước.

Rất nhanh đã đến nơi.

Biệt thự Lan Giang.

Khu biệt thự cao cấp, đứng đầu ở Lạc Thành, sống ở khu vực này đều là phú hào trong thành phố.

Đi qua vài căn biệt thự đơn lập, xe từ từ dừng lại, dẫn đường kết thúc.

“Là chỗ này nhỉ?” Tống Huỳnh nhắc nhở Lục Thiệu Tu xuống xe.

Sếp lớn, xuống xe đi, không phục vụ nữa, cùng lắm thì cô về nhà gửi CV lại lần nữa.

Lục Thiệu Tu ừ một tiếng, tay đặt trên cửa xe.

“Chuyện kia, vừa rồi...” Anh do dự một giây: “Cô có gì muốn hỏi không?”

Tống Huỳnh chớp mắt: “Chuyện gì?”

Vẻ mặt anh có hơi kì lạ, giọng cũng lạnh lùng hơn: “Vậy có còn gì muốn nói không?”

Ví dụ như cái loa kia?

Tống Huỳnh lắc đầu, sợi tóc đung đưa theo: “Không có mà...”

“Vậy được rồi.” Lục Thiệu Tu mở cửa đi ra ngoài, cuối cùng chân dài cũng được giải phóng, anh sải bước đến cửa sân.

Đúng lúc này, cửa mở ra, vài tiếng chó sủa phấn khích từ xa đến gần, một chú chó lớn từ trong cửa chạy như điên ra, nhào lên trên người anh.

Là một con chó chăn cừu Đức, với bộ lông màu đen xen lẫn màu nâu, đứng lên có thể chạm tới eo của Lục Thiệu Tu, trông rất oai vệ.

Tống Huỳnh thích động vật nhỏ, khó tránh khỏi việc nhìn hai lần.

Trên đầu chó chăn cừu Đức có một vết bớt nhỏ hình tia chớp, mờ nhạt, nhưng cô không nhìn sai!

Cô vội vàng xuống xe, bởi vì gấp gáp mà vung cửa xe như xe taxi, rầm một tiếng, Lục Thiệu Tu thậm chí còn quay đầu.

Sau thoáng chốc kinh ngạc, anh lộ ra một nụ cười khẽ, dáng vẻ thoải mái.

...Vẫn còn muốn tìm anh sao?

“Thiếu Tá!!!” Cô gái như một cơn gió nhẹ nhàng ập vào trước mặt, mang theo giọng nghẹn ngào, nhiệt tình ôm lấy... con chó bên cạnh Lục Thiệu Tu.

Chó chăn cừu Đức ngửi ngửi trên người cô gái, ngơ ngác phát ra âm thanh rầm rì tựa như làm nũng.

“Sếp Lục, con chó này...” Tống Huỳnh ngạc nhiên mừng rỡ ngẩng đầu, phát hiện sắc mặt Lục Thiệu Tu dường như hơi tệ, đường viền môi đang nằm ngang rồi.

Ơ?

Sao anh lại không vui?

“Chó là của tôi.” Lục Thiệu Tu liếc nhìn cô: “Không cho cô sờ chùa được.”

---

Tác giả có lời muốn nói:

Tống Huỳnh: Sờ đã sờ rồi, sao vậy? Không phục có thể sờ lại mà! Nhưng mà không được dùng tay phải!!!