Sau Khi Xuyên Thành Bé Vẹt Nhà Ảnh Đế, Tui Bỗng Trở Nên Nổi Tiếng

chương 7-2Editor & trans: Ngủ Mơ

Beta: Yuu Nguyễn

Giọng nói vừa dứt, màn hình LCD* liền bật lên, trên đó xuất hiện biểu tượng “_”, cùng với một loạt ký hiệu chức năng và số thời gian.

“Xin chào chủ nhân! Tôi là một chú cá voi nhỏ. Pin đã đầy rồi ạ. Em đã sẵn sàng phục vụ ngài!” Robot hút bụi phát ra một giọng nói rất dễ thương.

“……”

Ba phút sau, Bạch Cao Hưng đứng trên lưng cá voi nhỏ phi nước đại qua phòng khách, đi đến đâu dẫn theo gió mạnh đến đó, lông bay khắp nơi.

Bạch Cao Hưng cưỡi cá voi nhỏ đi vòng qua hành lang phòng khách rồi vào phòng ăn, cuối cùng xông thẳng đến ban công phòng khách. Nhưng lúc cậu vừa nhìn qua cửa sổ sát trần bằng kính, một giọng nói khàn khàn chứa đầy oán khí vang lên:

“Thật bíp bíp bíp có bệnh mà!”

“Lão tử sớm muộn gì cũng xé xác lũ khốn các ngươi!”

“Biến đi, lũ ngốc!!!”

Nghe có vẻ hơi quen.

Bạch Cao Hưng rất ngạc nhiên khi ở một khu dân cư cao cấp như này có một kẻ sở hữu phẩm chất thế, bỗng cậu chợt nhớ phát ra, âm thanh này chưa chắc là phát ra từ con người, có thể đó là từ một con chim.

Dù sao bây giờ cậu còn có thể hiểu được tiếng chim.

Ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, một tiếng đập cánh thưa thớt vang lên, Bạch Cao Hưng nhìn thấy một đàn hỉ thước đang bay.

“Quác, quác, quác! Quác, quác, quác!”

Quả nhiên, những lời chửi rủa phía dưới thực ra là tiếng chim hót, một chuỗi rồi một chuỗi, không hề có ý định sẽ dừng lại.

Bạch Cao Hưng nghe một đám ồn ào này liền phát bực, hét lại: “Ồn muốn chết! Đừng gáy nữa!”

Nói xong mới phát hiện không đúng, chuyển sang tiếng chim rồi lại hét lên lần nữa.

Giờ mọi chuyện đã vượt quá tầm kiểm soát, buổi sáng đẹp trời biến thành cuộc chiến của những cái mỏ hỗn.

“Cạc cạc cạc! Cạc cạc cạc!”

“Quác, quác, quác! Ồn muốn chết! Quác, quác, quác! Sáng sớm đừng có làm ồn nữa!”

Khi Lê Phổ về đến nhà, những gì anh nghe được là một trận âm thanh ồn ào, loạn xộn đâm thủng tâm hồn.

Anh im lặng một lúc, rồi nhanh chóng đặt vật đang cầm xuống, tìm kiếm nguồn phát ra âm thanh. Trước khi lên lầu, anh nghe thấy tiếng chim hót líu lo ở tầng dưới, mặc dù hiệu quả tường cách âm rất tốt mà có chút mơ hồ, nhưng anh vẫn nghi ngờ rằng âm thanh đó là từ Đại Bạch.

Đương nhiên cũng chỉ là hoài nghi, dẫu sao tầng dưới cũng có người nuôi chim, đó có lẽ là loài Sáovàng*, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng kêu của nó, chẳng qua hôm nay có chút khác biệt…

*Chim Yểng (Hill Mynas) là một nhóm chim trong họ sáo, và loài này biết nói thiệt nha bà con. Đây con này nè.

Lê Phổ đi một mạch ra ban công, tiếng ồn ào càng lúc càng rõ, nhìn thấy bé vẹt lớn mới về nhà được ba ngày đang giương cánh ưỡn ngực, bày ra điệu bộ đại vương mà quác quác kêu to, rõ ràng là hai con chim đang cùng nhau “giao lưu”.

Nhưng thứ mà nhóc ấy đang dẫm lên…

Lê Phổ thường thuê người giúp việc dọn dẹp, nhưng thỉnh thoảng anh cũng tự làm. Nếu không nhầm thì cái vật tròn xoe đó là con robot hút bụi mà anh đã mua vào năm ngoái…?

“Đại Bạch.”

Sau khi anh nói xong, bé vẹt lớn đột nhiên run lên, khép cánh lại và nhìn anh.

Không biết vì sao nhưng Lê Phổ có cảm giác từ trong mắt nó thấy được sự “chột dạ”.

Bạch Cao Hưng thật sự đang cảm thấy rất chột dạ.

Trong trận mỏ chiến hồi nãy, cậu không những dùng tiếng chim, mà giữa chừng có nhét thêm tiếng người nữa.

Không biết ông này nghe được bao nhiêu rồi…

Bạch Cao Hưng vội vàng cúi đầu giả vờ tỉa lông, chỉ cần giả vờ bận rộn thì sẽ không không có chuyện dí cậu đến cùng.

Lê Phổ nào biết được hoạt động tâm lý của thú cưng nhà mình, chỉ cảm thấy rất thích thú khi nhóc này lại bật robot hút bụi lên, anh nhấn nút tắt trên đó rồi nói: "Nhóc thấy nhà mình bẩn quá, không còn chỗ nào đứng nổi nữa à?”

Không có ai đáp lại, đương nhiên anh cũng chẳng mong chờ cậu sẽ đáp lại, dù sao Đại Bạch chỉ là một con vẹt mà thôi.

Con robot hút bụi đã trở lại chỗ cũ, tầm mắt Bạch Cao Hưng cũng bám theo nó cho đến khi nó về chỗ nạp điện ban đầu.

Lê Phổ đứng dậy quay ra cửa, xách túi vào bếp.

Bạch Cao Hưng lắc lắc đầu, vỗ vỗ bay l*иg sắt, gặm một miếng thức ăn.

Trong phòng bếp, động tác rửa rau của Lê Phổ từ từ ngừng lại, anh nhớ lại âm thanh mà mình nghe được khi vừa vào cửa, do dự một hồi lại lấy điện thoại ra gọi.

“ Tôi mới định gọi cho cậu, nào ngờ cậu lại gọi cho tôi trước, thật trùng hợp.” Người bên kia cười đùa, nói: "Đại Bạch thế nào rồi? Còn sống không?”

“Sống rất tốt.”

“Vậy thì được, tôi sợ cậu bất cẩn gϊếŧ chết nó, xem ra tân ảnh đế vẫn có chút trách nhiệm.”

Lê Phổ thở dài: "Nếu lo thì đừng nên đưa nó tới.”

“Hiệu quả không phải rất tốt sao?” Bên kia lại lên tiếng: "Được rồi, tìm tôi có chuyện gì?”

“Tôi nhớ cậu đã nói Đại Bạch có thể nói chuyện?”

Trước khi có được Đại Bạch, Peter đã đánh giá rất cao khả năng ngôn ngữ của Đại Bạch.

“Đúng vậy, loài vẹt này là một trong những loại sở hữu năng lực ngôn ngữ tốt nhất đấy, thậm chí còn có thể cùng chủ nói chuyện vài câu nữa cơ, không tin cậu có thể lên mạng tìm hiểu thử đi.”

“Cậu có nghe nhóc đó nói chưa?”

“Cái này…” Đầu bên kia điện thoại tạm dừng một chút: "Tôi nuôi nó hai ngày cũng chưa từng nghe nhóc nói câu nào, nhóc đó hơi sợ người, người trong trại cứu hộ động vật thỉnh thoảng mới có thể nghe nhóc đó nói vài câu.”

“…” Lê Phổ nhíu mày suy nghĩ.

Peter hỏi: “Sao thế, nhóc đó nói chuyện với cậu sao?”

Lê Phổ: “Ừm.”

Peter tò mò: “Nói cái gì thế?”

Lê Phổ: “… Nói rất nhiều.” Đều là những lời khó nói trực tiếp, xem ra chủ cũ của Đại Bạch tính tình khá cáu kỉnh.

Peter nói: “Vậy thì tốt, chứng tỏ Đại Bạch có vẻ thân cận với cậu, nếu cậu không có việc gì thì cứ chơi đùa với nó nhiều hơn. Thôi được rồi, bây giờ tôi cần quay lại làm việc, cúp điện thoại trước nhá, bye!”

Nghe tín hiệu máy bận, Lê Phổ sửng sốt hồi lâu mới chậm rãi đặt điện thoại xuống.

Phía sau có tiếng vỗ cánh, anh quay đầu lại liền thấy bé vẹt lớn màu trắng đang lén la lén lút đi về phía bên này, giống như một quả bóng lông lớn.

Khi thấy anh, bé vẹt tựa hồ rất phấn khích, trong miệng rất tự nhiên thốt ra một câu kinh người.

“Chủ nhân.”

“Đến lúc ăn cơm chưa?”

* Không thấy màn hình LCD của máy hút bụi, nhưng hãy hiểu đó là màn máy tính.