Sau Khi Xuyên Thành Bé Vẹt Nhà Ảnh Đế, Tui Bỗng Trở Nên Nổi Tiếng

chương 6-1

EDITOR & TRANS: NGỦ MƠ

Bạch Cao Hưng vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Cậu nhìn Lê Phổ đi về phòng ngủ, xác nhận cửa đã đóng lại mới thở ra một hơi.

Cậu chỉ là không thể kìm lại được.

Bạch Cao Hưng nhảy xuống khỏi đỉnh l*иg, lại nhớ tới hành vi lưu manh vừa rồi của mình, vừa quay người lại thì nghe thấy có người gõ cửa.

“Anh Lê ới, em đã mang hết đồ chuyển phát nhanh của anh đến rồi ạ.”

Một âm thanh nghèn nghẹn xuyên qua cửa truyền đến, Bạch Cao Hưng vỗ cánh phành phạch bay lên giá để giày để gần màn hình chuông cửa, nhìn hình ảnh bên ngoài.

Vẫn là chàng trai trẻ thành thật ngày đó, hai tay xách hai thùng hàng, chắc đang chờ người mở cửa cho mình.

Bạch Cao Hưng quay đầu nhìn, thấy trong phòng ngủ vẫn không có động tĩnh gì, cậu muốn mở cho cậu chàng kia lắm nhưng cậu không mở được. Ngẫm nghĩ hồi lâu, cậu liền ấn nút đối thoại:

“Ai đấy?”

Ít nhất phải giữ người lại trước đã, nếu không người ta tưởng không có ai ở nhà mất.

Hiệu quả câu nói này rất tốt, người bên ngoài lập tức đáp: “ Em tới đưa hàng chuyển phát nhanh! ”

Bạch Cao Hưng hai mắt sáng lên, cảm giác nói chuyện với người khác khiến cậu vui vẻ, nhiệt huyết sôi trào.

Nhịn hơn một ngày, cậu suýt chút nữa không kiềm chế được bản thân!

Cậu hắng giọng một cái, hưng phấn nói lại hai chữ: “Ai thế?”

Bên ngoài có chút do dự: “Anh Lê, em tới đưa chuyển phát nhanh ạ.”

“Không nghe rõ, ai vậy?”

“Đưa chuyển phát nhanh!!”

Bạch Cao Hưng hưng phấn đến mức dậm chân tại chỗ.

Nhưng nói nhiều quá sẽ không tốt, cậu miễn cưỡng nuốt chữ về, nói: “Chờ một chút.”

Vừa dứt lời, Lê Phổ từ trong phòng ngủ đi ra.

Anh mặc một bộ quần áo ở nhà bình thường, mái tóc hơi khô được vén ra sau, khiến lông mày càng thêm sâu sắc.

Lúc này, lại có người gọi: "Anh Lê, mở cửa được không?”

Lê Phổ đi tới cửa, nhìn thấy Bạch Cao Hưng đang đứng trên giá giày, liền hỏi: "Ai vậy?”

Bạch Cao Hưng vội vàng trả lời: “Đưa hàng chuyển phát nhanh!”

Lê Phổ nhìn cậu một cái, vươn tay đưa cậu về l*иg sắt trong phòng khách, sau đó xoay người đi mở cửa.

“Anh Lê.” Ngoài cửa, Mai Hữu Thụ vẻ mặt mờ mịt: "Anh hỏi em nhiều lần như vậy làm gì?”

Lê Phổ quay người liếc nhìn Bạch Cao Hưng, không trả lời, bước sang một bên nói: "Vào đi.”

Mai Hữu Thụ mang thùng hàng vào phòng khách, đặt nó xuống đất vang “Bộp” một cái, đủ để thấy sức nặng của hai thùng hàng.

“Vừa rồi là Đại Bạch nói.” Lê Phổ nhìn tờ giấy chuyển phát nhanh trên bao bì, lúc này mới giải thích.

“Đại Bạch?” Mai Hữu Thụ nhất thời không có phản ứng, vừa quay đầu lại liền thấy một quả bóng lông xù to đùng trắng tinh, liền gào lên: “Trời ơi, má ơi”.

Bạch Cao Hưng tận mắt nhìn thấy một người đàn ông trưởng thành nhảy ra xa hai mét, run rẩy úp mặt vào tường, hình tượng đáng tin cậy hoàn toàn biến mất.

Lần đầu thấy có người sợ chim như vậy.

Bạch Cao Hưng nghiêng đầu, há mỏ ngáp dài một cái.

“Không phải chớ, nó thật sự nói như vậy sao?” Mai Hữu Thụ cảm thấy khó tin, lắp bắp nói: “Nó.. Nó vừa rồi nói vài câu!”

“Hả?” Lê Phổ có chút ngoài ý muốn: "Nó nói cái gì?”

“Để em nhớ một chút…ờm nói là ‘ai đấy’,’ ai thế’, ‘chờ một lát’, còn có câu lúc anh mở cửa ‘đưa hàng chuyển phát nhanh’ nữa.” Mai Hữu Thụ nói: "Và những gì nó nói đều chính xác… Nó có thể thông minh như vậy sao?”

“Rất thông minh.” Lê Phổ suy nghĩ một chút rồi nhận xét. Anh nhớ Peter nói qua loài vẹt Cockatoo này có thể giao tiếp đơn giản với chủ nhân của nó sau khi được huấn luyện.

“Huấn luyện nhiều có khi nó còn có thể thành tinh luôn mất…” Mai Hữu Thụ xoay người nhìn thoáng qua, toàn thân lại nổi da gà.

Bạch Cao Hưng im lặng, này tính là gì, chỉ cần không bị cắt thành từng miếng, cậu còn có thể đóng quảng cáo BBC ngay tại đây.

Lê Phổ nhanh chóng lấy dao rọc giấy mở thùng ra, cùng với tiếng cạch cạch của vỏ giấy, toàn bộ thùng giấy đều được mở, lộ ra thứ bên trong.

Một chiếc l*иg lớn vô cùng sang trọng.

Chỉ là hiện tại nó vẫn là một đống linh kiện.

Nhưng chỉ cần nhìn vào kích thước của chiếc l*иg và số lượng phụ kiện đi kèm cũng có thể thấy chiếc l*иg này phức tạp đến mức nào.

Ui, hình như là đồ cậu chọn.

Bạch Cao Hưng từ phía sau quan sát, chỉ thấy Lê Phổ đang kiểm tra mấy đống linh kiện, bắt đầu lắp ráp l*иg mới. Mai Hữu Thụ đang quay mặt vào tường bên cạnh nghe thấy thanh âm, muốn cử động nhưng lại không lại dám động, cuối cùng đưa tay ra ngăn tầm nhìn mò mẫm đi tới: “Anh Lê, để em giúp anh…”

Trong l*иg có rất nhiều bộ phận, chẳng hạn như hộp cơm và bình nước, dây leo trèo, gậy đứng, gậy mài răng …

Sau khi ngồi xổm gần một tiếng đồng hồ, cuối cùng một chiếc l*иg chim khổng lồ được trang trí vô cùng phức tạp bằng lụa vàng và đáy đen cũng đã được hình thành.

Lộng lẫy, hoành tráng, còn có bốn bánh xe.

Bạch Cao Hưng đã sẵn sàng lên xe, thậm chí còn muốn vào đó ngay bây giờ.

“Được rồi.” Mai Hữu Thụ phủi bụi trên tay: "Để ở đâu được ạ?”

Lê Phổ nhìn quanh, chỉ vào bên cạnh chậu trúc to, ý bảo: "Chỗ đó, để dựa vào tường đi.”

Bạch Cao Hưng tỏ vẻ không tán thành, chỗ rất dễ bị nước bắn vào tường, tường nhà anh còn là trắng nữa chứ!

Nhưng quên đi, dù sao cậu cũng không phải là chim thật, có thể kiểm soát được bản thân.

Bạch Cao Hưng giẫm lên tay Lê Phổ, nhảy vào l*иg, nheo mắt nhìn xung quanh rồi thở dài: Thật là hào nhoáng!

Bên ngoài, hai người đàn ông đó vẫn tiếp tục mở những thùng hàng còn lại.

“Anh Lê, đây là cái gì?”

“Côn trùng khuấy.”

“Còn hai cái này thì sao?”

“Đồ chơi xe ba bánh, lọ đựng tiền xu.”

“Đây là… Quần áo? Chim cũng mặc quần áo sao?” Mai Hữu Thụ cầm lên một thứ được làm từ nhiều mảnh vải, màu sắc sặc sỡ khá đẹp.

Lê Phổ nhìn thoáng qua, thốt ra hai chữ: “Qυầи ɭóŧ.”

Mai Hữu Thụ tay run lên.

Editor có lời muốn nói:

Ngủ mơ: được thì mấy bạn đọc hãy bình luận nhá, hãy bình luận nhiều vào cho tui có động lực nha. Thấy lỗi nào hay chỗ nào cấn cấn cứ bình luận nhé. Shop sẽ trang thủ sửa cho.😘