Edit+trans: Ngủ Mơ
Beta: Yuu Nguyễn
“Cậu nhìn xem, nó thật xinh đẹp!”
Một tiếng tán thưởng vang lên bên tai, xen lẫn giọng điệu khoa trương quá mức, nghe rất quái lạ.
Từ tối hôm qua, Bạch Cao Hưng đã có chút sốt, còn đang mơ màng thì đã bị thanh âm sắc nhọn này tấn công, đầu óc liền cảm nhận được một cơn đau khó có thể kiểm soát.
Cậu nặng nề mở mắt, tầm nhìn có chút mơ hồ, phải mất một lúc mới nhìn rõ được. Bấy giờ đang có hai người đàn ông đang đứng trước mặt cậu.
Đây là… vị phụ huynh của bạn cùng phòng nào vậy?
Bạch Cao Hưng nhìn chằm chằm cái đầu vàng chóe cách mình không tới nửa mét, không thể không cảm thán vị phụ huynh này thật thời thượng, ít ai có mái tóc vừa dài vừa tẩy còn nhuộm chói như vậy.
Nhưng mới sáng sớm, mà đã làm ồn trong ký túc xá của người khác, thì không tốt lắm đâu nhỉ?
Không chờ Bạch Cao Hưng tỏ ra khó chịu, người này lại nói tiếp:
“Bệnh bạch tạng xuất hiện ở loài vẹt lớn này rất hiếm đấy, ít nhất phải chừng này.” Hắn hoa chân múa tay làm một con số, rồi tiếp tục:
“Trước đây nó được gọi là Lando. Nghe tên rất giống tên của một bé vẹt cái đúng không? Nhưng thật ra nó là nhóc vẹt đó, cậu đừng nhớ lộn nhá.”
Người đàn ông tóc vàng dừng một chút, lại nói tiếp:
“Chủ nhân trước của Lando đã bỏ rơi nó, cậu biết đấy, loài vẹt lớn này rất cần có người làm bạn, nó bị nhốt trong l*иg lâu, đã có chút không ổn, thậm chí còn bắt đầu tự hại. Tôi thương lượng rất lâu, mới khiến trại cứu trợ động vật đồng ý cho tôi đem Lando về. Cậu đừng nhìn tôi kiểu đó, nếu không phải lo lắng cậu đi không thoát khỏi vai diễn được, thì sao tôi phải vắt óc nghĩ cách như giờ chứ?”
Hắn thở dài: “Bác sĩ đã nói rồi, tốt nhất là nên nuôi một nhóc thú cưng, ít nhiều gì thì nó sẽ giúp cậu cải thiện bệnh trầm cảm.”
Bầu không khí lại chìm vào yên lặng.
Bạch Cao Hưng nghe tới mờ mịt, ai trầm cảm cơ? Bốn người trong ký túc xá của bọn họ, một người so với một người càng vui vẻ càng quậy hơn được chứ! Với lại nói cái gì vẹt cơ? Ai nuôi vẹt? Bộ bọn họ không biết dì quản ký túc xá rất nghiêm khắc sao?
Sau một lúc lâu, trong cảnh yên lặng bỗng vang lên giọng của một người đàn ông khác.
“Cảm ơn cậu, Peter. Nhưng, tôi đang nuôi một ao cá rồi.”
Thanh âm này làm Bạch Cao Hưng ngẩn ra một chút.
Giọng của người đàn ông này rất hấp dẫn, giống như đàn cello ưu nhã, khiến tai người khác phải say mê, cứ như ảo mộng.
Bạch Cao Hưng là một kẻ mê giọng, nhịn không được mà nhìn về phía phát ra thanh âm, cách đó không xa có một người đàn ông mặc bộ đồ ngủ màu xám đậm, trong mắt có chút ôn hòa.
Vai rộng eo thon, dáng người cao ráo, đường nét lông mày và ánh mắt lạnh lùng phác họa nên một gương mặt vừa lạnh lùng vừa quý phái.
Vừa nhìn liền cảm thấy rất khó gần, nhưng lại vô cùng cuốn hút.
Giọng hay và mặt đẹp, cả hai đều khó gặp trong thực tế. Bạch Cao Hưng nhìn anh chằm chằm, cậu vẫn không hề thấy anh giống bất cứ đứa bạn nào trong phòng ký túc xá này được.
“Cá?” Người đàn ông tóc vàng cười một cái: “Cậu nuôi một cái ao cá đó chỉ biết ăn với ăn, còn Lando đây chính là một con vẹt, loài này năng nổ không kém gì chó đâu.”
Không biết có phải ảo giác hay không, Bạch Cao Hưng cảm thấy người đàn ông đang hướng ánh nhìn về phía cậu.
Người đàn ông tóc vàng cũng nhìn cậu.
Bạch Cao Hưng rất không vui, mới sáng sớm mà tự ý vào ký túc xá của người đã rất không lịch sự. Vậy mà giờ còn nhìn chằm chằm vào cậu, Bạch Cao Hưng nhịn không được nói:
“Anh, khụ, mấy anh…”
Mấy chữ vừa ra, Bạch Cao Hưng liền phát hiện giọng của mình trở nên rất kỳ lạ, đầu lưỡi cứ không chịu khống chế.
Cậu cho rằng chúng là do di chứng sau khi sốt, không suy nghĩ quá nhiều.
Không ngờ, người đàn ông tóc vàng trêu chọc, nói: “Chà, nó định nói ‘Anh khỏe không?’ đây mà!”
Đối phương thậm chí vừa đi vừa vươn tay về phía cậu, cứ như đang trêu chọc thứ gì đó: “Lại đây, nói lại lần nữa xem nào.”
Hắn quay lại phía người đàn ông kia, nói: “Đại Lê, cậu cũng lại đây nhìn xem, bồi dưỡng cảm tình với nó chút đi.”
Bạch Cao Hưng lập tức bùng nổ.
Sao còn dám đưa tay vào chăn của cậu! Khoan!! Từ từ đã!!!
Chăn của cậu đâu rồi?
Bạch Cao Hưng nhanh chóng cúi đầu, đang tính xem tính huống ra sao thì đồng tử bỗng chấn động.
Tầm mắt vừa đi xuống, không thấy cái chăn nhung mềm mại của cậu đâu, mà là một cặp móng vuốt thuộc về loài chim!
Một cặp móng màu xám đậm, cường tráng và mạnh mẽ, đang bấu chặt vào một cây gậy gỗ sần sùi.
Bạch Cao Hưng hoảng loạn di chuyển một chút, chợt cơ thể lại không giữa cân bằng được nữa, lập tức ngã ngửa ra sau.
“Ôi!” Người đàn ông tóc vàng vội vàng duỗi tay.
“Phành phạch! Xoảng” Trong khoảnh khắc đó, Bạch Cao Hưng làm theo bản năng cơ thể, những tiếng vỗ cánh lộn xộn vang lên theo sau là tiếng va vào khung sắt, sau là vài chiếc lông vũ chậm rãi rơi xuống .
Cậu ngạc nhiên quay đầu, vừa nãy chính cậu đã duỗi ra một đôi cánh trắng to lớn.
Chuyện này là sao đây!?
Chờ sau khi Bạch Cao Hưng đứng vững lại trên thanh gỗ, cậu mới mới phát hiện bản thân đang bị nhốt trong một cái l*иg sắt.
Lần này, cậu đã hoàn toàn tỉnh táo.
Cậu, một sinh năm nhất vô cùng bình thường vẫn chưa được cảm nhận đời sống đại học, vừa ngủ một giấc, đã biến thành một con vẹt.
Bạch Cao Hưng cẩn thận nhìn cơ thể này của mình một lần, trong đầu chỉ toàn mấy suy nghĩ hoang đường và kinh khủng.
Cậu đã từng đọc không ít tiểu thuyết xuyên không, vẹt cũng từng nuôi. Nhưng đây là xuyên không chẳng phân giống loài, điều này khiến cậu cảm thấy có chút khó tiếp thu.
Bạch Cao Hưng hung hăng cắn một cái lên móng vuốt của mình, đau đến mức cậu hét lên một tiếng, đập cánh mấy cái liên tục.
Đây không phải nằm mơ.
“Cậu xem đi, nó có chứng tự hại thật kìa.” Người đàn ông tóc vàng nói.
Bạch Cao Hưng yên lặng nhìn trời, trong đầu dần xuất hiện vài kí ức ngắn ngủi mà đầy gập ghềnh của con vẹt này.