Bé Phượng Hoàng Muốn Đi Tìm Cha

Chương 4

Tiểu lâm giúp Phượng Viên bán ve chai xong, sau đó ôm bé đi ăn bữa cơm.

Lúc chạng vạng, ánh hoàng hôn dần dịu lại, không tiếp tục giống ban ngày luôn dự mưu tùy thời phơi nắng chết người.

Phượng Viên ăn no bụng nhỏ tròn vo, béo tay còn nắm chặt một cây kẹo bông gòn.

“Viên Viên, lần sau nếu đói bụng bé liền tới tìm anh, anh sẽ dẫn bé đi ăn thịt thịt!”

Tiểu lâm là thật sự yêu thích Phượng Viên.

Hắn ngẫm lại tình huống hiện tại của Phượng Viên, thì sự yêu thích này lại trộn lẫn với sự đau lòng.

Phượng Viên nắm chặt kẹo bông gòn, không ăn.

Bé nháy mắt, đôi mắt nhuận nhuận tròn xoe, nãi âm mềm mại nói: “Không nha, ba ba nấu cơm cho Viên Viên ăn.”

Thân thể của Phượng Kỳ rất kém cỏi, kiếm không được bao nhiêu tiền, trong nhà thật sự nghèo chút. Nhưng nghèo về nghèo, cơm cho Phượng Viên ăn vẫn phải có.

Bé ăn cơm do Phượng Kỳ nấu, nuôi nấng thân mình nhỏ trở nên béo lùn chắc nịch.

“Ai, ba ba của bé…”

Tiểu Lâm muốn nói lại thôi, ba ba của Phượng Viên có một gương mặt còn đẹp hơn minh tinh trên TV, đáng tiếc thân thể yếu ớt khiến người nhìn vào liền cảm thấy lo lắng thay.

“Viên Viên, ba ba của bé nếu là có việc gì, ví dụ như là hôn mê hoặc là các trạng huống lạ khác. Bé nhớ lập tức gọi 120, biết không?”

Tiểu Lâm không yên tâm mà dặn dò Phượng Viên: “Chị gái hàng xóm của bé có di động, bé có thể hỏi mượn.”

Phượng Viên trong nhà nghèo, kể cả cái di động đều không có.

Tát cả lời Tiểu Lâm thúc thúc dặn dò, Phượng Viên đều nghe rõ còn gật đầu thật mạnh, tỏ vẻ chính mình nhớ kỹ.

Rất nhanh.

Bọn họ tới một cái ngõ nhỏ hẻo lánh nhất ở phố Đậu Phộng.

Hai cha con Phượng Viên với Phượng Kỳ ở tại ngõ nhỏ số 23.

Khi Tiểu Lâm đưa Phượng Viên đưa vào trong nhà, vừa lúc Phượng Kỳ không ở đây.

Vốn dĩ Tiểu Lâm còn muốn ôm bé ngồi ở trong nhà chờ Phượng Kỳ về, nhưng Phượng Viên không để hắn ngồi đợi.

“Chính bé ở trong nhà chờ ba ba là được rồi, Lâm thúc thúc trở về trước đi.”

Phượng Viên ngồi trên ghế nhỏ, bộ dáng ngoan ngoãn mềm mại này thiếu chút nữa khiến hắn đi không nổi.

Hắn lưu luyến rời khỏi nhà Phượng Viên, đi rất xa ra bên ngoài rồi còn lưu luyến mỗi bước chân.

“Viên Viên tốt như vậy, tại sao không có người nhà yêu thương bé chứ.”

Tiểu Lâm nhớ tới trừ ba ba của Phượng Viên ra, bé không có một vị phụ huynh nào khác.

Trong lòng hắn nhịn không được mà ảo tưởng, nếu đột nhiên Phượng Viên có thể nhiều thêm vài người thân mà nói… thì tốt biết mấy.

Tiểu Lâm tưởng tượng xong lại cảm thấy chính mình cứ nghĩ bậy. Hắn lắc đầu, đi về phía nhà của hắn.

Khi Tiểu Lâm rời đi không lâu sau, Phượng Kỳ kéo thân thể đã mỏi mệt của mình về tới nhà.

Cậu vừa về tới, Phượng Viên ngồi ở trên ghế nhỏ liền bổ nhào vào trong lòng ngực cậu.

“Ba ba!”

Nửa ngày không nhìn thấy ba ba, Phượng Viên nhớ ba ba quá nha.

Bé vùi gương mặt phúng phính vào trong lòng ngực ba ba, dùng sức cọ cọ.

Cọ mặt xong, Phượng Viên chạy ra lấy kẹo bông gòn đưa cho ba ba.

“Ba ba, cho ba ba, rất ngọt rất ngọt.”

Kẹo bông gòn Tiểu Lâm thúc thúc mua cho bé, Phượng Viên chỉ liếʍ mấy cái.

Bé không nỡ ăn, bé muốn để dành cho ba ba ăn!