Bé Phượng Hoàng Muốn Đi Tìm Cha

Chương 1

Thời tiết nắng nóng giữa trưa, trên đường cơ hồ không có một bóng người. Ven đường trồng cây xanh hoá, bởi vì thân cây quá nhỏ, khả năng che phủ gần bằng 0.

“Pi pi, pi pi.” Nóng quá, nóng quá.

Thình lình một tiếng pi pi vang lên từ mặt đất vì bị nóng chân, khiến cho chim nhỏ đang ngủ gật trên nhánh cây bỗng chốc phác cánh bay đi.

“Pi!” Ai ở trên cây!

Cục bông tròn nhỏ lông xù xù phát ra tiếng pi pi, nháy mắt cảnh giác ngẩng đầu.

Cục bông nhỏ có hình dạng tựa như gà con vàng nhỏ, tròn vo rất là đáng yêu, nhưng là thanh âm pi pi phát ra từ cái mỏ nộn nộn lại khác xa với tiếng kêu kỉ kỉ của gà con.

Rốt cuộc, bé không phải là một gà vàng nhỏ thật sự.

Bé là con ruột của một trong hai con phượng hoàng cận tồn duy nhất trong thiên địa, tên Phượng Viên. Còn có một con phượng hoàng lớn khác là ba ba Phượng Kỳ của bé.

Nghĩ đến ở trong nhà có ba ba đi hai bước liền ho không ngừng, Phượng Viên ngẩng đầu xem kỹ tình huống trên cây, lập tức lại nhanh chóng rũ đầu nhỏ xuống.

Bé cúi đầu, cũng không phải vì thương cảm, cũng không phải vì buồn bã.

Bé cúi đầu, là bởi vì bé phải tranh thủ thời gian tiếp tục nhặt ve chai có thể bán tiền ở trên mặt đất!

Thùng giấy bìa cứng, cái chai, khối thiết khối đồng, tất cả này đó đều là có thể bán.

Trên một cái chân béo của Phượng Viên cố ý buộc một cái túi lớn. Ve chai bé nhặt được đều cất vào trong túi.

Bé nhặt ve chai rất lợi hại, cái túi bự như vậy mà bé chỉ cần mất một ngày đã thể nhặt đầy vài cái túi!

“Miêu, miêu miêu.” Phượng Viên lão đại, cậu tới rồi!

Phía trước 50 mét, chỗ thùng rác có một con li hoa miêu đang phe phẩy cái đuôi, nó ở xa xa chào hỏi với Phượng Viên.

Nó vừa chào hỏi vừa lấy ve chai hữu dụng từ trong thùng rác ra đưa cho Phượng Viên phiên.

“Miêu miêu.” Nó ý bảo Phượng Viên lại đây đựng đồ.

Phượng Viên là lão đại được tất cả động vật lưu lạc ở phố Đậu Phộng thừa nhận.

Chỉ cần giao phí bảo hộ cho Phượng Viên lão đại, Phượng Viên lão đại sẽ bảo hộ chúng nó!

Li hoa miêu tìm ra được đống ve chai này, chính là phí bảo hộ nó muốn nộp lên.

Phượng Viên kéo túi lại đây, nhìn số ve chai, bé kiêu căng giơ giơ cằm lên, dành một lời khen cho li hoa miêu.

“Pi.” Không tồi.

Đống ve chai này có vài đồ vật đáng giá.

Li hoa tiểu đệ được lão đại khen khen, nó cao hứng mà meo meo kêu vài tiếng.

Ở trong lòng nó, Phượng Viên đại lão từng giúp nó đánh bại một con chó hoang nổi điên quả thực chính là đại lão lợi hại nhất trên thế giới này.

Li hoa tiểu đệ nộp phí bảo hộ xong, cung cung kính kính nhìn theo bóng lưng Phượng Viên rời đi.

Bên đường đi, đứt quãng còn có rất nhiều miêu miêu cẩu cẩu đều nộp phí bảo hộ.

Ngay khi chân nhỏ của Phượng Viên càng ngày càng kéo không nổi cái túi bự, một con chó đen to lớn lại gọi tới trước mặt bé.

“Uông!” Lão đại!

Phượng Viên: “…”

Phượng Viên nghiêm túc pi pi: “Phí bảo hộ để ngày mai rồi giao sau!”

Hôm nay bé thật sự kéo không nổi nữa!

“Gâu, gâu gâu!” Lão đại, lão đại cùng cẩu lại đây nha.

Chó đen lớn điên cuồng vẫy đuôi, một hai phải để Phượng Viên đi theo nó cùng đến một nơi. Không còn cách nào khác, Phượng Viên chỉ có thể gian nan kéo theo túi ve chai, đi theo nó vòng đông vòng tây, cuối cùng đi tới một cái nhà xưởng bỏ hoang.

“Uông!” Lão đại, mau xem!

Ở một góc trong nhà xưởng bỏ hoang, trên mặt đất chảy một bãi máu.

Mà trong vũng máu, có một bé trai có bộ dáng xinh đẹp mặc quần đen áo sơ mi trắng đang nhắm nghiền mắt, an tĩnh mà nằm trong đó.

Phượng Viên bị hoảng sợ.

Bé nhặt ve chai lâu như thế, vẫn là đầu tiên bé nhặt được người!

Chó đen lớn còn đang sủa gâu gâu.

Con chó đen lớn này là cẩu bị chủ nhân vứt bỏ. Nó tuy rằng bị vứt bỏ, nhưng nó vẫn rất thích nhân loại, đặc biệt là trẻ nhỏ nhân loại.

Nó gâu gâu cầu Phượng Viên nhặt bé trai này đi.

Phượng Viên lui về sau hai bước: “Pi pi!”

Tôi chỉ nhặt ve chai, không nhặt bé trai nha!

Phượng Viên nói không nhặt bé trai, nhưng nhìn bé trai một thân toàn là máu, chân của bé cũng không lại tiếp tục lùi về sau.

“Pi.” Hắc Hắc, ngươi đi ra ngoài.

Phượng Viên bảo chó đen lớn rời khỏi nhà xưởng, đứng canh trước cửa. Chó đen lớn nghe lời lui đi ra ngoài.

Chờ chó đen đi ra ngoài xong, Phượng Viên đạp rớt cái túi cột trên chân bé. Bé lấy cái bình nhỏ đang đeo trên cổ xuống.

Cái bình nhỏ màu trắng này đang đựng mấy viên thuốc viên màu nâu cuối cùng, thuốc viên là dùng phượng hoàng chân nguyên luyện hóa mà thành.

Phượng Viên lấy ra tới một viên thuốc viên, mổ vào trong miệng, ăn.

Thuốc viên này là đại bổ.

Phượng Viên lúc sinh ra đã bị hao tổn, muốn hóa hình cũng rất gian nan.

Phượng Kỳ vì để giúp bé có thể hóa hình, cố ý luyện ra thuốc viên nhỏ cho bé ăn.

Ăn viên thuốc này, bé có thể duy trì hình người được một ngày.

Thân thể của Phượng Kỳ không phải rất tốt, nên luyện chế thuốc viên cũng không nhiều lắm.

Phượng Viên rất quý trọng những viên thuốc nhỏ này.

Ngày thường bé đều không nỡ dễ dàng ăn như thế đâu!

“Xem dáng dấp của cậu cũng đẹp như vậy, lão đại tôi đây liền cứu cậu một hồi đi pi!”