Có lẽ bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ bởi số dư trong thẻ, ngọn lửa đam mê nhỏ bé quyết tâm khởi nghiệp thật tốt từ đây bước chân vào con đường làm giàu thênh thang của Tô Khốn lại hừng hựng bốc cháy, ngọn lửa này đã bị Cảnh Tử Mặc chế giễu là: Mỗi tháng một lần, mỗi lần vài ngày, chính xác hơn cả kỳ kinh của con gái.
Đại học S nơi cậu hiện đang đứng là nơi vừa ý nhất trong số các lựa chọn mà cậu đã lọc ra sau khi lang thang khắp nơi trong vài tháng. Giống như các trường cấp 3 và cấp 2 khác ở thành phố Lê, trong những năm đầu để mở rộng quy mô trường học, đại học S đã chuyển cơ sở cũ thành cơ sở chi nhánh, ngoại trừ khoa sau đại học còn lại đều đã chuyển đến cơ sở mới hiện tại, đây là khu đất tương đối rẻ ở ngoại ô thành phố Lê. Hầu hết các khu vực xung quanh đều là các tiểu khu mới bắt đầu được mở rộng và xây dựng trong hai năm qua, ngoại trừ các giảng viên của Đại học S và một số chủ doanh nghiệp gần đó, còn lại một số người chỉ đơn giản là chuyển gia đình đến đây để con cái học tập trong trường đại học S mà thôi.
Dân số tại đây ít, chưa thực sự hình thành nên một khu đô thị sống động và hoàn chỉnh nên giá đất tại đây hiện nay vẫn chưa cao.
Sở dĩ Tô Khốn ưng nơi này, ngoại trừ điểm này quan trọng hơn là giống như hầu hết các trường đại học trong cả nước, ngoài cổng tây của Đại học S có một con phố không bao giờ vắng vẻ, cả ngày đều có người tấp nập qua lại. Ngoại trừ ngẫu nhiên xen lẫn một hoặc hai cửa hàng trang sức nữ, siêu thị và cửa hàng tạp hóa, còn đâu mặt tiền dọc theo con phố hầu như toàn là quán ăn vặt và nhà hàng, có đủ thứ từ đắt đỏ đến bình dân. Những chủ cửa hàng trên con phố này cho dù không có kinh nghiệm kinh doanh cũng không cần lo lắng không có khách, chỉ cần có chút đầu óc kinh doanh và kỹ năng thì hầu như đều có thể treo bảng hiệu rồi. Còn những sinh viên của các cửa hàng lâu đời cũng nối tiếp truyền miệng nhau, việc kinh doanh chắc chắn sẽ rất nổi.
Chọn một nơi như vậy làm điểm xuất phát, Tô Khốn cảm thấy không thể thích hợp hơn.
Với tâm lý thận trọng khi lần đầu tiên bắt đầu kinh doanh, cậu đã lang thang quan sát cả ngày khắp con phố này và đại học S, đại khái tìm ra một số cách thức và quy luật đơn giản.
Thấy trời đã tối, Tô Khốn vốn định đi siêu thị gần đó mua chút đồ ăn về, giá cả ở đây rẻ hơn một chút so với siêu thị ở tiểu khu bọn họ. Tuy nhiên, nghĩ đến Cảnh Tử Mặc đi phỏng vấn rồi chắc tối nay có thể không về ăn tối, cậu có chút do dự.
Cậu đứng ở khoảng đất trống giữa siêu thị và quán mì bên cạnh, vẻ mặt đau khổ ngẩng đầu nhìn trời, không tự chủ được mà trong đầu không ngừng tua đi tua lại cảnh tượng suýt nữa bị oán quỷ hung tàn kia gϊếŧ chết đêm qua. Vài giây sau, cậu thu hồi tầm mắt, giật giật khóe miệng, bước chân đang đi về phía siêu thị dừng lại một chút giữa không trung rồi cứng ngắc xoay người đi vào quán mì.
Quán này kinh doanh rất tốt, đến giờ ăn đã gần đầy bàn, cậu cùng một cậu sinh viên đeo kính dáng người nhỏ bé ngồi chung bàn, đối diện nhau. Cậu nhóc kia trông thật thà và nhút nhát nhưng thực ra cậu là một khách quen, cậu ta đã trò chuyện với Tô Khốn trong khi chờ mì. Đây thật ra lại đúng ý Tô Khốn, dù sao cậu cũng mới đặt chân đến điều tra nghiên cứu địa hình mấy tháng, làm sao quen biết nơi này nhiều bằng các sinh viên ở đây, nên nhân cơ hội tán gẫu hỏi han rất nhiều chuyện từ cậu mắt kính kia.
“Thật ra trên con phố này hầu như không có chuyện buôn bán kém.” Cậu sinh viên đẩy kính nói: “Vào mùa đông, hai nhà hàng lẩu bên kia lúc nào cũng chật kín người, vào những ngày như này các quán thịt nướng kia là buôn bán nhộn nhịp nhất, còn lại như quán mì kiểu này không có xu hướng đặc biệt theo mùa. Sinh viên mà, đôi khi họ không chú ý đến nội dung chỉ đơn giản là muốn ra ngoài ăn một bữa, dù sao mấy thứ này trong khu ký túc xá của bọn em cũng như thế.”
Tô Khốn gật đầu, cậu có thể hiểu điều này, lúc trước khi bọn họ còn học đại học cũng vậy, đôi khi gọi một vài người ra ngoài ăn chỉ vì bầu không khí, không chú trọng đến việc ăn gì, quán này đầy khách thì họ sẽ chuyển sang quán khác, quán nào mà chẳng để ăn. “Nhưng mà…” Cậu dường như nhớ tới gì đó, giơ tay chỉ hướng bắc: “Vừa rồi anh nhìn thấy có một quán ở bên kia, hình như lúc này cũng không có ai đi vào.”
“À ——” cậu sinh viên đeo kính kéo dài giọng điệu, gần như lập tức biết Tô Khốn đang nói đến quán nào: “Quán súp xương Malatang kia đúng không ạ?”
“Đúng vậy, chính là quán đó.”
“Lúc em còn học năm thứ nhất quán đó thực ra là một quán lẩu, công việc kinh doanh rất hot. Em còn được các đàn anh dẫn đến đó ăn vài lần, nhưng vào khoảng học kỳ 2 trong nhà chủ quán dường như có chuyện gì đó xảy ra nên đã vội vàng bán quán đi. Lúc ấy bọn em cứ khoảng một tuần lại đi, khi đến lần nữa thì quán đó đã đổi thành quán nướng rồi.” Thấy người phục vụ mang mì lên, mắt kính đưa cho Tô Khốn một đôi đũa, bản thân cũng lấy một đôi rồi bắt đầu rót giấm vào bát, đổ non nửa bát sau đó đưa lọ giấm cho Tô Khốn.
“Quán nướng?” Tô Khốn cầm lấy lọ giấm rồi đổ hết phần còn lại, sau đó nhìn sang lọ dầu bên cạnh phát hiện trên đó không có dán nhãn.
“Đây là dầu mè.” Cậu nhóc chu môi, sau đó tiếp tục câu chuyện lúc trước, “Quán nướng kia đại khái mở được một học kỳ, mùa đông vắng vẻ cũng thôi đi, ngay cả mùa này cũng không có ai đến. Cuối cùng thì chắc chủ quán cũng không chịu nổi nữa, đợi khi bọn em khai giảng lại đến thì đã đổi sang một quán khác rồi, hình như là quán cơm Halal.”
Tô Khốn: “…” Vậy quán súp xương Malatang rốt cuộc là quán thứ mấy rồi đây, chết tiệt!
Mắt kính đại khái là bị biểu cảm của Tô Khốn làm cho buồn cười, cậu ta cười ha ha hai tiếng rồi mới mở miệng nói tiếp, lần này không chậm rãi nữa mà một hơi nói nói hết luôn: “Quán cơm Halal cũng chỉ mở được mấy tháng, sau đó anh biết đấy liên tiếp thay đổi mấy quán nữa, tóm lại mặt tiền quán đó rất kỳ lạ, kể từ quán lẩu kia về sau không có quán nào duy trì được lâu. Quán súp xương Malatang này mới được khai trương vào tháng trước, lúc đầu kinh doanh kỳ thật cũng rất tốt, hiện tại thành như thế này không biết quán tiếp theo khi nào mới tới…”
“…” Tô Khốn cầm lọ dầu mè không nói nên lời vài giây, sau đó nhỏ vài giọt vào trong bát: “Vì sao vậy? Bọn em từng ăn ở đó chưa? Mùi vị rất tệ hay là vì cái gì khác?”
“Em không biết.” Mắt kính lắc đầu: “Ký túc xá bọn em từng đi ăn một lần, mọi người đều nói cũng được, hơn nữa quán cũng tương đối sạch sẽ. Hầy ~ Anh biết mà, chỗ nào cũng có một quán ăn mỗi năm đổi chủ vài lần như vậy.”
“Ừm, cũng đúng.” Tô Khốn gật đầu, gắp một đũa bún tráng qua dấm trong bát, cắn một miếng: “…”
Mắt kính: “Sao anh lại có biểu cảm vặn vẹo như vậy?”
Tô Khốn: “…” Toàn bộ đầu lưỡi đã mất hết cảm giác rồi! Σ(っ °Д °;)っ
Mắt kính đột nhiên vỗ chân: “A! Em quên nói cho anh biết, dầu mè ở quán này không phải dầu mè chúng ta thường ăn, mà là dầu tiêu, loại có vị cay nồng.”
Tô Khốn: “…” Anh mày muốn trát tiêu lên mặt chú biết bao —— Bây giờ nói còn có ích gì chứ? Khốn nạn! TAT
Bởi vì đầu lưỡi đã tê liệt nên không thể nói trôi chảy, hơn nữa cả hai dường như còn rất chú ý đến tướng ăn, vì vậy bọn họ không nói bất cứ điều gì trong khi ăn. Tô Khốn lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn cho Cảnh Tử Mặc hỏi khi nào sẽ về.
Phỏng vấn bên kia có lẽ đã kết thúc rồi nên tốc độ trả lời tin nhắn rất nhanh, Tô Khốn còn chưa đặt điện thoại xuống bàn đã rung lên. Nhấp vào tin nhắn mới, Cảnh Tử Mặc nói cậu ta đã lên tàu ở nhà ga rồi và rất nhanh sẽ về đến nhà.
Unic - công ty mà cậu ta phỏng vấn là một công ty mới phát triển trong những năm gần đây, nói chính xác là nó thuộc về một chuỗi thương hiệu do tập đoàn giải trí trong nước Hoa Thiên thành lập, chuyên bán album chính hãng và merch của nghệ sĩ trực thuộc Hoa Thiên, tại các thành phố tuyến một, tuyến hai và một số thành phố tuyến ba đều có đại lý. Các cửa hàng thường nằm ở trung tâm thương mại của thành phố, nội thất đều có phong cách thống nhất hơn nữa có rất nhiều loại merch. Hàng năm, họ còn thu thập ý tưởng từ người hâm mộ để tạo ra sản phẩm mới, bao gồm mọi tầng lớp xã hội từ thấp đến cao, xem xét đầy đủ các nhóm người hâm mộ có bản sắc khác nhau. Ngoài ra, các nghệ sĩ trực thuộc Hoa Thiên còn tổ chức các buổi ký tặng và gặp mặt nhỏ, cũng được bố trí tại các cửa hàng Unic ở nhiều thành phố khác nhau, điều này giúp cải thiện đáng kể vị thế của chuỗi này trong lòng người hâm mộ. Hoa Thiên từng bày tỏ mục đích chính của việc thành lập chuỗi thương hiệu này là kiên quyết mở ra một nơi chính hãng trong thị trường bản lậu đang hoành hành.
Không thể không nói, ít nhất đánh giá về tình hình phát triển của Unic trong những năm gần đây, họ đã rất thành công.
Tuy nhiên, những điều này không phải là điều quan trọng đối với những người tìm việc không phải fan như Tô Khốn, điều quan trọng là công ty này có xuất thân từ Hoa Thiên, giàu có quyền lực, đãi ngộ về lương rất cao. Điều này có nghĩa là các ứng viên đổ xô đến bọn họ khiến cho ngưỡng tự nhiên bị nâng lên cao tương ứng. Hơn nữa, cuộc phỏng vấn lần này của Cảnh Tử Mặc hoàn toàn không phải là cho vị trí trong chi nhánh Unic nằm ở trung tâm thành phố Lê một thành phố tuyến ba này, mà là cho vị trí tại trụ sở chính của Unic ở thành phố H. Đó là lý do tại sao cậu ấy nói chỉ là đi thử vận
may của mình.
Tất nhiên, chỉ có Cảnh Tử Mặc mới làm những việc như thử vận
may này, Tô Khốn sẽ không bao giờ làm, một người từ nhỏ luôn mắc lỗi trong các kỳ thi, cào vé số nhất định phải nhờ ơn trời phù hộ, không bao giờ gặp vận may chỉ gặp xui xẻo mà thôi. →_.→
“Nhanh vậy sao? Kết quả thế nào?” Tô Khốn lại gửi một tin nhắn đi.
Thành phố H và thành phố Lê có rất nhiều tàu cao tốc, hầu như mỗi tiếng một chuyến từ sáng đến tối, rất tiện lợi, nhưng một chuyến phải mất một tiếng rưỡi, Tô Khốn nghĩ đến bữa tối của cậu ấy có lẽ phải ở đó giải quyết, đi đi lại lại đến bảy hoặc tám giờ mới về đến nhà.
“Ông chủ độc lạ đã tuyển tớ rồi! Ngày mai đãi cậu một bữa ngon!”
Tô Khốn: “…” Ông chủ buổi sáng gửi thông báo phỏng vấn lần cuối yêu cầu chiều hôm đó đi phỏng vấn luôn, không độc lạ thì chính là có điều mờ ám = =
Chế giễu thì chế giễu, trong lòng cậu thực sự mừng thay cho tên Cảnh Tử Mặc kia, đồng thời cũng mừng cho chính mình —— từ nay về sau, cuối cùng cậu cũng không phải đối mặt với vẻ mặt sống dở chết dở của tên đó nữa rồi ~ (≧▽≦)/~
Với tâm trạng tung tăng vui vẻ, Tô Khốn ăn hết bát mì nhân tiện trả tiền cho mắt kính để cảm ơn vì những thông tin hữu ích mà cậu nhóc đã cung cấp —— Tuyệt đối không thể thế chân đi thuê cái mặt tiền quán súp xương Malatang xui xẻo kia!
Cậu bắt xe buýt trở lại Quan Dương Tân Thành, hạnh phúc đến mức suýt nữa thì muốn ngâm nga vài bài hát, cho đến khi cậu xuống xe và đối mặt với một con hẻm tối đen như mực, khuôn mặt cậu lập tức sa sầm lại —— Chết tiệt, chỉ mải đợi Cảnh Tử Mặc cuối cùng cậu đã quên rằng vẫn còn một con đường tối đang đợi cậu ở đây!!
Khi đi dạo vào ban đêm, mười lần thì có tám lần gặp ma, bóng ma tâm lý mà loại chuyện này mang đến cho Tô Khốn chỉ đứng sau việc nhìn thấy bà cụ gầy gò vào buổi tối kia.