Sáng hôm sau, khi Tô Khốn bò dậy từ sàn nhà phòng của Cảnh Tử Mặc với hai quầng thâm lớn dưới mắt, thì toàn bộ lưng của cậu đổ mồ hôi đầm đìa.
Cậu nheo mắt nhìn rèm cửa đang mở rộng, ánh nắng xuyên qua cửa sổ càng lúc càng chói chang, vừa vặn chiếu xuống sàn nhà nơi cậu đang ngủ, ánh nắng chói lóa như muốn làm mù mắt người ta.
Bước qua vài cuốn tiểu thuyết giải trí nằm rải rác trên sàn, Tô Khốn ngáp một cái, cảm giác đau nhức cả người như bị nghiền qua, run rẩy bước ra khỏi phòng, vừa cởi chiếc áo phông ướt đẫm mồ hôi, vừa than phiền với Cảnh Tử Mặc đang ôm laptop trong phòng khách, không biết đang loay hoay làm cái gì: “Tao thật sự cảm ơn mày, sáng sớm đã để tao phơi nắng giải độc. Mày có thể nhớ kéo rèm vào khi đi ngủ, nhiệt độ trong phòng của chúng ta sẽ giảm ít nhất 5 độ.” Cậu giơ bàn tay huơ huơ thật mạnh.
Cảnh Tử Mặc ngồi ở trên ghế sô pha đeo kính cận với số độ không cao, mười ngón tay lướt nhanh, gõ bàn phím vang lên tiếng cạnh cạnh, cũng không ngẩng đầu lên, nói: “Đó cũng là sự khác biệt giữa chiên và luộc, dù sao đều chín nhanh, ông cụ non mày chọn kiểu gì.”
Tô Khốn cầm chiếc áo thun liếc nhìn cậu ta, thầm nghĩ: Khi tên này giả vờ hiền lành trông thật giống mặt người dạ thú, nếu cậu ta ra ngoài lừa gái bán hoa nhất định sẽ lừa đúng một người.
Tiền đề là tuyệt đối không được mở miệng nói chuyện = =
Theo tiếng “Cạnh” vang lên, Cảnh Tử Mặc cũng gõ xong phím cuối cùng, dừng ngón tay lại như bỏ cuộc, ngẩng đầu nói: “Tốc độ mạng này thật sự là ——” cậu ta mới than nửa câu, thấy ngay Tô khốn đỡ eo, bước chân yếu ớt, run rẩy đi về phía phòng vệ sinh, không nhịn được hỏi một câu: “Tư thế đi của mày là sao thế? Sao mày ngủ cả đêm lại thành người bị Parkinson vậy?”
Tô Khốn đã vào phòng vệ sinh thò đầu như cái ổ gà ra, đau buồn và phẫn nộ giơ ngón giữa về phía cậu ta: “Con mẹ nó tối qua mày rơi từ trên giường xuống ba lần, còn toàn đập vào người tao, đập cũng chính xác đấy! Mẹ nó bị đập cũng thôi đi, nhưng cảm phiền mày lần sau đừng đập xong còn nghiền hai phát nữa được chứ? Trứng của ông đây đều nát cả rồi!” =皿=
Cảnh Tử Mặc dựa lưng vào ghế sô pha, giơ chân bắt chéo vẫy vẫy tay: “Thật sao? Nào, để tao sờ xem.”
Tô Khốn: “…”
Đêm qua đối với Tô Vân quả thực rất khó khăn, mặc dù đã vứt quan tài đi rồi, nhưng tâm tình cậu cũng không yên ổn, mới đầu còn có thể giả bộ bình tĩnh, sắc mặt cứng ngắc nằm trở lại trên giường, nhưng khi Cảnh Tử Mặc giúp cậu tắt đèn trần trong phòng chuẩn bị đóng cửa rời đi, thì Tô Khốn lăn long lóc từ trên giường xuống, kêu khóc om sòm kéo chiếu đuổi theo, bất chấp sự phản đối của Cảnh Tử Mặc, sống chết trải chiếu nằm dưới đất bên cạnh giường của cậu ta.
Cậu vẫn luôn trằn trọc suốt nửa đầu đêm qua, thậm chí còn không dám đi vệ sinh, đến nửa đêm về sáng cuối cùng cậu cũng bắt đầu hơi mơ mở màng màng, nhưng cái tên Cảnh Tử Mặc đó lại bắt đầu phát bệnh.
Cậu vẫn luôn biết tướng ngủ của tên này rất tệ, nhưng lại không biết rằng nó tệ đến mức này, đập rồi nghiền trên người cậu mấy lần cũng thôi đi, đằng này sau khi nghiền xong lại có thể như mộng du bò về giường, sau đó yên ổn được khoảng mười phút, rồi lặp lại các động tác như trên một lần nữa. Một đêm này, Cảnh Tử Mặc người đã sớm quen với nó ngược lại không cảm thấy khó chịu gì, chỉ có Tô Khốn khắp người đau nhức, quả thực giống như chơi SM cả đêm!
Cậu vẫn bị kẻ kia đùa giỡn! TAT
Lúc rửa mặt, Tô Khốn luôn cảm thấy trên người có gì đó kỳ quái, nhưng cậu nhìn chằm chằm mình trong gương miệng đầy bọt kem đánh răng, nhìn lên nhìn xuống một lúc lâu, cũng không nghĩ ra rốt cuộc là lạ chỗ nào. Loay hoay hai phút, cậu lau mặt sạch sẽ, tạm thời vứt cảm giác này ra sau đầu.
Lấy hai lát bánh mì từ trong tủ lạnh bỏ vào miệng, Tô Khốn lắc lư vào phòng lấy laptop của mình ra, định lên mạng xem có phản hồi gì về hồ sơ đã nộp không, nhân tiện cùng Cảnh Tử Mặc bàn bạc kế hoạch, ý tưởng.
Nhưng vừa ngồi xuống ghế sô pha, Cảnh Tử Mặc nãy giờ đang lướt mạng sững sờ nhìn thứ gì đó một lúc, sau đó đột nhiên ngồi thẳng dậy, động tác lớn đến mức suýt nữa hất luôn cả máy tính từ trên đùi ra ngoài.
“Mày làm gì mà lúc thì lo lắng lúc lại phấn khích như vậy?” Tô Khốn khó hiểu.
“Unic!! Mày biết Unic không?!” Cảnh Tử Mặc luôn sống dở chết dở đã hoàn hồn từ trong trạng thái mê man, vẻ mặt đầy phấn khích, một tay cầm máy tính, một tay vỗ vào đùi Tô Khốn.
Tô Khốn: “… Mẹ kiếp biết biết biết, cuộc phỏng vấn kia một ngày mày nhắc đến 800 lần ông đây có ngu mới không biết, a a mày mau dừng tay! Dừng! Vốn dĩ sắp gãy thành từng mảnh, mày còn vỗ nữa ông đây thật sự phế mất!”
Thành thật mà nói, kể từ khi Cảnh Tử Mặc bị gạt khỏi các cuộc thảo luận vì vấn đề khuynh hướng tìиɧ ɖu͙© của mình và từ chức ở công ty cũ, Tô Khốn chưa bao giờ thấy cảm xúc của cậu ta rõ ràng như vậy, kết hợp với câu hỏi vừa rồi của cậu ta, cậu chỉ có thể nghĩ đến một khả năng: “Làm sao? Unic phản hồi cho mày rồi hả? Không phải lúc trước mày nói nó là một mớ hỗn độn, với lại đối thủ cạnh tranh quá đáng sợ, cho nên mới đến góp vui lấy mẫu số* thôi sao?”
*Tức là nhiều người làm một việc, và chỉ một số ít người có thể thành công, tỷ lệ thành công được tính toán, những người không thành công là mẫu số, và những người thành công là tử số.
“Tao đâu có biết —— Vừa rồi họ gửi một email thông báo cho tao về buổi phỏng vấn lần cuối.” Cảnh Tử Mặc giống như một con cá được tiêm thuốc trợ tim, lại nhảy nhót, vẫy đuôi phành phạch. Cậu ta đặt máy tính sang một bên, vội vàng chạy vào phòng, lục tung các ngăn tủ tìm quần áo, một lúc sau hóa trang thành mặt người dạ thú lao ra ngoài, vào phòng vệ sinh chỉnh lại kiểu tóc, sau đó tiện tay lấy điện thoại di động và một số tài liệu, vừa đứng ở cửa thay giày vừa nói với Tô Khốn: “Có thể bám trụ đến buổi phỏng vấn lần cuối tao cũng có thể nhắm mắt được rồi, họ chỉ giữ lại hai người, tuy rằng không có nhiều hy vọng nhưng tao vẫn sẽ thử vận
may. Biết đâu nhóm Boss kia não tàn đến cùng, đã ghi tao lại rồi đấy.”
Tô Khốn: “…” Chưa vào làm đã nói lãnh đạo như vậy thật sự được chứ = =
Không đợi cậu nói nói câu động viên, Cảnh Tử Mặc cũng đã ra khỏi cửa, tiếng bước chân “Đùng đùng” vang vọng trong hành lang, tiếp đó là tiếng cửa sắt “Rầm” đóng mở dưới lầu, sau đó không có động tĩnh gì nữa.
Tô Khốn lại lâm vào trầm mặc, có chút sững sờ, một lúc sau mới nhếch môi lắc đầu, sau đó lại đưa mắt nhìn về phía màn hình máy tính của mình.
Giao diện email đã được mở ra và vẫn còn hai thông tin quảng cáo chưa mở ngày hôm qua nằm trong hộp thư đến. Cậu di chuột, lướt trên giao diện một cách vu vơ mấy vòng, cuối cùng nhấp vào dấu gạch chéo ở góc trên bên phải.
Ngồi trên sô pha lướt thêm vài trang tìm việc, cũng giống như bao ngày trước, hồ sơ cậu gửi đi như viên đá rơi xuống vực sâu, chìm xuống đáy không một gợn sóng.
Cầm máy tính phát ngốc một hồi, Tô Khốn đứng dậy thu dọn, tắm rửa thay một bộ quần áo sạch sẽ, định ra ngoài đi dạo một vòng. Tình hình mấy tháng nay khiến cậu càng ngày càng ít hy vọng tìm được công việc phù hợp, đồng thời một ý tưởng khác cũng ngày một lớn dần trong đầu cậu: Thay vì bị động chờ người khác tuyển dụng, không bằng tự mình thử mở công ty riêng xem sao.
Trong khoảng thời gian này, cậu ngoại trừ nộp hồ sơ và chú ý thông báo tuyển dụng, thời gian còn lại cậu đều lang thang trong thành phố, dọc theo con phố thương mại, các trường học khu vực xung quanh và nhìn từ con phố này đến con phố khác, đã đi qua đến bảy tám lần. Hận không thể khắc sâu bản đồ của toàn bộ thành phố Lê vào đầu, cậu cũng đã chốt được một vài địa điểm trong quan sát của mình hết lần này đến lần khác.
Đeo túi xách trên lưng, mang theo chìa khóa và thẻ xe buýt, Tô Khốn đi xuống lầu.
Đây là một khu dân cư lâu đời, tuy tên là Quan Dương Tân Thành , nhưng đã gần hai mươi năm kể từ khi đợt cư dân đầu tiên chuyển đến. Cơ sở vật chất và quản lý trong tiểu khu không tốt bằng những tòa nhà mới được xây dựng trong thành phố. Chỉ có những vành đai xanh đơn sơ và những lề đường lỏng lẻo, cũng như những bãi rác luôn đầy ắp bên lề đường của mỗi tòa nhà.
Lúc Tô Khốn vừa đi ra khỏi cổng, cậu theo bản năng liếc xéo hai thùng rác màu cam phía trước kia, nơi đó đã mấy ngày không được dọn dẹp, đồ trong thùng rác đã đầy ắp, rơi vãi thành đống xung quanh, nằm trên đầu đống đó là chiếc quan tài mà đêm qua cậu đã ném xuống.