Nuôi Quỷ

Chương 5: Quan tài Gacha

Ngày thường, mặc dù Tô Khốn thường xuyên gặp phải những thứ không sạch sẽ đó, nhưng cậu chưa bao giờ đề cập về chúng với Cảnh tử Mặc.

Một là bởi vì những người không thể nhìn thấy hoặc chạm vào, ngay cả khi họ nghe xong, cũng chỉ cho đó là một câu chuyện siêu nhiên, hiếm khi thực sự hiểu được cảm giác sợ hãi này.

Thứ hai, sở dĩ Cảnh Tử Mặc có vẻ rất can đảm, mua quan tài cũng không thèm chớp mắt, mở quan tài cũng là bộ dạng dương dương tự đắc không tim không phổi, hoàn toàn là bởi vì trong tiềm thức của cậu ta đối với những thứ này có thái độ bán tín bán nghi, hoặc là, cậu ta không bao giờ nghĩ rằng những thứ không sạch sẽ đó sẽ xen vào cuộc sống của mình. Nếu thực sự nói với cậu ta rằng những thứ không sạch sẽ đó tồn tại, và bản thân đã tận mắt nhìn thấy nó nhiều lần, thì về sau cậu ta sẽ không bao giờ dám đi vệ sinh một mình nữa! Đặt cược một xe dưa chuột luôn!

Chính vì như vậy, sau khi nhìn thấy một loạt sự khác thường của Tô Khốn tối nay, phản ứng đầu tiên của Cảnh Tử Mặc không phải là “A! Gặp quỷ rồi!” mà đơn giản cho rằng Tô Khốn quá nhát gan, bị quan tài này dọa sợ đến mức căng thẳng.

Con người mà, họ luôn có xu hướng tin vào những gì mình nhìn thấy tận mắt, Cảnh Tử Mặc tất nhiên cũng không ngoại lệ, cậu ta dùng một góc của nắp quan tài chỉ vào chiếc quan tài trong tay, cố gắng trấn an Tô Khốn: “Thấy chưa? Nó trống rỗng, đây chỉ là để trưng bày mà thôi… Nhưng tay nghề thực sự rất tinh xảo, các góc cạnh được đánh bóng rất cẩn thận, không hề bị gợn một chút nào.”

Ánh mắt cậu ta quét một lượt quan tài từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, cuối cùng dừng lại ở một cái rãnh nhỏ dưới đáy quan tài: “Khuyết điểm duy nhất chính là nơi này có một cái rãnh, này, mày nhìn hình dạng này mà xem, cảm giác hẳn là dùng để đính trang sức gì đó, nhưng sao lại trống không? Chậc —— Chẳng lẽ là người tạo ra đính vào, nhưng người bán thấy tốt nên moi ra bán lẻ rồi ư?”

Nếu là ngày thường, Tô Khốn nhất định sẽ phàn nàn về Cảnh Tử Mặc “Ảo tưởng quá nhiều là một căn bệnh, muốn chữa khỏi thì nhân lúc còn sớm.”

Thật đáng tiếc khi tất cả sự chú ý của cậu bây giờ đều nằm trong quan tài ——

Trong không gian to bằng chiếc hộp đựng giày lúc này đang nằm một bóng người, nghiêng người cuộn tròn thành một quả bóng nhỏ, không hiểu sao toàn thân anh ta run rẩy dữ dội, cơ thể anh ta được quấn trong một bộ quần áo trông giống như một mảnh giẻ rách, nhàu nát, loang lổ vết bẩn, màu sắc chỗ đậm chỗ nhạt, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn ra màu ban đầu hình như là màu xanh xám. Cổ tay rách nát che gần hết khuôn mặt, cộng với bóng của bức tường quan tài, nhất thời không thể nhìn rõ mặt, chỉ lộ ra một bên tai, không biết vì sao kìm nén đến mức đỏ bừng.

Hình dạng cơ thể hơi mờ ảo, nhìn qua không chân thực lắm, quần áo từ đầu đến chân, giống như bị người ta điều chỉnh độ trong suốt đến 80%, Tô Khốn thậm chí có thể nhìn xuyên qua cơ thể người đó, mơ hồ nhìn thấy cái rãnh nhỏ ở đáy quan tài.

Cho nên đây con mẹ nó không phải quan tài mà là máy vặn trứng Gachapon? Vặn ra một bé con hay gì đó…

Mà lúc này, Cảnh Tử Mặc đang vươn một ngón tay, xuyên qua bụng bé con kia, chọc chọc mấy cái vào rãnh nhỏ: “Ừm, không phải cơ quan.”

Tô Khốn nhìn ngón tay di chuyển ra vào trong cơ thể nửa trong suốt của bé con, khóe miệng giật giật: “…”

Ngay khi Cảnh Tử Mặc cuối cùng cũng rút ngón tay lại, bé con kia vốn đang im lặng cuộn tròn người run rẩy trong quan tài đột nhiên ho dữ dội, giọng khàn khàn ồm ồm, cơ thể cong như con tôm, run rẩy dữ dội.

Sau khi ho khan một hồi, nó rốt cục thở bình thường lại, yếu ớt ngồi dậy, đầu cúi gằm, đầu tóc rối bù, trên trán có mấy lọn tóc rơi xuống, vẫn che kín mặt. Nó vươn bàn tay nhỏ bé vỗ vỗ ngực của chính mình, vuốt xuống hai lần, giống như vô tình nuốt phải một vật gì to lớn mắc ở cổ họng, lúc này đây rốt cuộc cũng đã nuốt xuống.

Nghĩ như vậy, xuyên qua thân thể của nó, Tô Khốn loáng thoáng có thể nhìn thấy một cái bóng nhỏ cỡ đồng xu, lăn xuống cổ họng sau đó rẽ sang một góc, cuối cùng dừng lại ở ngực trái.

Tô Khốn: “…” Chết! Tiệt! Lần đầu tiên sau hơn hai mươi năm, ông đây mới biết thực quản dẫn đến trái tim!

Cũng không biết là vì miếng ngọc trên cổ có thêm dũng khí, hay là bởi vì lệ quỷ hung ác thiếu chút nữa gϊếŧ chết cậu kia không biết biến đi đâu mất, cậu nhìn bé con trong quan tài, rõ ràng không phải người nhưng cũng không sợ hãi như vậy. Ngược lại nhìn một chuỗi cử động của nó và miếng giẻ lau mà nó mặc trên người lờ mờ sinh ra một chút lòng trắc ẩn.

Tô Khốn chăm chú nhìn quan tài không chớp mắt, lúc thì cau mày lúc thì mím môi, biểu cảm cực kỳ phong phú, ngay cả người ngốc như Cảnh Tử Mặc cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không ổn. Cậu ta dời tầm mắt đến vết bầm tím trên cổ Tô Khốn một lần nữa, tuy rằng lần đầu tiên nhìn thấy cậu ta đã rất kinh ngạc, nhưng có lẽ vì của cậu ta có phần bác bỏ nó trong tiềm thức, cho nên chưa từng liên hệ vết bầm này với thứ không sạch sẽ nào đó, nhưng bây giờ…

Ánh mắt cậu ta đảo tới đảo lui từ Tô Khốn đến quan tài trống rỗng mấy lần, cuối cùng do dự hỏi: “Mày… Chẳng lẽ mày thật sự nhìn thấy bên trong có cái gì à?”

“Ừm, một đứa bé.” Khóe miệng Tô Khốn giật giật nhìn cậu ta, thầm nghĩ: Mày còn có thể đần độn hơn nữa không?

“Câu này có quá nhiều sạn rồi!” Cảnh Tử Mặc chỉ vào chiếc quan tài cỡ hộp đựng giày: “Con nhà mày nhỏ xíu như vậy à? Còn là người không…”

“Hiển nhiên không phải người.” = =

“…” Hơn hai mươi năm qua, lần đầu tiên Cảnh Tử Mặc gặp quỷ ở khoảng cách gần như vậy, não chưa thể load nổi, sau khi bị Tô Khốn chẹn họng, suy nghĩ một chút nói: “Cho nên, mày bị một thứ bé xíu như vậy đè trên giường suýt chết hả?”

Tô Khốn: “… Tại sao mỗi câu từ trong miệng mày nói ra đều bất thường như vậy nhỉ?” Cậu lắc đầu, giơ tay múa máy: “Bắp đùi của bé con nhỏ xíu như này chưa chắc đã to bằng cánh tay tao! Kẻ bóp cổ tao là một kẻ cao lớn, hung thần ác sát, mùi máu tươi khắp người.”

“Người khác thì sao? Còn trong phòng không?” Cảnh Tử Mặc theo bản năng di chuyển về phía Tô Khốn, sau đó quét một vòng phòng ngủ, mặc dù cậu ta căn bản không thể nhìn thấy anh ta.

“Không, hình như anh ta bị ngọc bội trên cổ tao đánh trở về quan tài ——” Tô Khốn nói giữa chừng liền cứng đờ. Cậu từ từ quay đầu lại, nhìn bé con ngồi trong quan tài, nó dường như bị một loại lực lượng nào đó trói buộc, tạm thời không thể ra khỏi quan tài, nhưng vẫn là giãy giụa nắm lấy thành quan tài, ý định đứng dậy, nhưng tay chân của nó giống như đã kiệt sức, không có sức lực.

Nó vùng vẫy ngẩng mặt lên, nhìn thẳng vào Tô Khốn, tuy rằng khuôn mặt đó không khác gì một đứa trẻ bình thường, hai má bầu bĩnh thậm chí còn có chút mũm mĩm, nhưng cặp mắt kia ——

Cặp mắt tỏa ra sự âm độc và lạnh lùng, sắc bén như sói hoang, tràn đầy sự thù hận và oán khí…

Ngoại trừ nó tròn hơn, to hơn, đen trắng rõ ràng hơn… Con mẹ nó giống y hệt với tên ngu ngốc to con đằng đằng sát khí kia!

Sau khi nhìn thấy Tô Khốn, nó giãy giụa càng mạnh hơn, ánh mắt dán chặt vào người cậu, hơi hé miệng như muốn nói gì đó.

Tuy nhiên, trước khi nó có thể thốt ra một âm tiết nào, Tô Khốn hoảng sợ đã giật lấy nắp quan tài từ tay Cảnh Tử Mặc, đậy kín mít kêu một tiếng “Cộp”, bịt nó cùng với những lời nó chưa nói trong quan tài. Sau đó, với tốc độ cực nhanh, cậu mở cửa sổ rồi ném nó vào thùng rác cách đó không xa ở tầng dưới.

Chiếc quan tài gỗ đập vào đống rác chất đầy như núi trong khu dân cư cũ, phát ra tiếng vang lớn rồi im bặt.

Cảnh Tử Mặc: = 口 =

Tiểu quỷ bị đập mạnh vào đầu rồi lại lăn lộn một trận trong quan tài: “…”