Mùa hè năm nay có vẻ nóng bức lạ thường, cử động một tí là mồ hôi đầm đìa. Không biết có bao nhiêu con ve sầu ẩn nấp trong vành đai xanh của tiểu khu, tiếng kêu kéo dài không ngừng khiến người ta càng nóng nảy, ngay cả khi đêm xuống cũng không thể khá hơn.
Chiếc quạt trần trên đỉnh đầu đã sử dụng được vài năm, những cánh quạt cũ quay lắc lư, cứ kêu “Kẽo kẹt —— Kẽo kẹt ——” liên tục, Tô Khốn đã hơn một lần lo lắng một ngày nào đó chiếc quạt trần này sẽ không chịu nổi lực mà rơi xuống, đập thủng đầu cậu.
Nhưng cậu thà bị đập còn hơn chết vì nóng.
Lúc này, cậu đang ngồi khoanh chân trên chiếc chiếu ở giữa phòng khách, gió từ chiếc quạt trần chẳng có chút tác dụng làm mát nào, vẻ mặt co giật nhìn thùng carton chuyển phát nhanh trước mặt kia.
Đã được một lúc kể từ khi nó được mở ra, toàn bộ băng dán đã bị xé xuống, vo tròn ở bên cạnh, cả thùng carton bị xé thành từng mảnh dọc theo các cạnh, rồi được trải phẳng trên chiếu, bên cạnh là một chiếc kéo cán đỏ với những mẩu giấy vụn ở đầu kéo.
“Rõ là cách bóc của người đàn ông thô bạo, lần nào cậu cũng phải làm đến mức thê thảm như vậy sao?” Cảnh Tử Mặc ngồi trên chiếc ghế sô pha đơn bằng gỗ bên cạnh, vắt chéo hai chân, tay cầm một chiếc dũa nhỏ, vừa mài móng tay mà mình vừa cắt, vừa nhìn chiếc chiếu bừa bộn bị Tô Khốn chiếm với vẻ chán ghét.
Tô Khốn một anh chàng cẩu thả, bề ngoài thì trông sạch sẽ gọn gàng từ từ quay đầu lại, mặt không biểu cảm nhìn về phía Cảnh Tử Mặc, điều cậu muốn làm nhất vào lúc này là dùng kéo chọc một lỗ lên đầu cái tên trên ghế sô pha kia, để xem bên trong rốt cuộc có cái gì.
“Cảnh —— Tử —— Mặc ——” Tô Khốn bật ra từng chữ từ kẽ răng.
“Thả.” Cảnh Tử Mặc khoát tay, bộ dạng ngứa đòn kiểu “Trẫm cho phép ngươi nói”.
“Thả em gái mày ấy! Trong đầu mày đang bay loạn hả?” Tô Khốn cảm thấy mình thuê chung nhà với người như vậy hai năm còn chưa bị cậu ta tức chết thật là kỳ tích: “Mày mua món đồ này để làm gì?”
“Đừng có đồ vật này đồ vật nọ thế chứ.” Cảnh Tử Mặc thổi bộ móng tay sắp mòn, nói: “Cung kính chút đi, tao có lòng mua cho mày dùng để đổi vận, 1300 đồng bạc đó, sau khi tắm gọi thay quần áo nhớ cầm vào phòng mày bằng cả hai tay, đặt ở đầu giường mới hữu dụng nha.”
“…” Tô Khốn rầm một tiếng nằm trên chiếu, không có tinh thần nói: “Tổ tông ơi con đến lạy cụ… Cụ tiêu 1300 đồng bạc mua một cỗ quan tài cho con, còn bảo con thờ ở đầu giường? Đầu óc cụ bị cửa kẹp nhưng con thì không.”
Cậu đang nằm nghiêng, đối mặt với thùng carton đã mở kia, thứ thình lình lộ ra là một chiếc quan tài mini cỡ hộp đựng giày —— cho dù là nắp hơi hình cung, hay hình dạng giống như hình thang ngược trên to dưới nhỏ, toàn bộ đều được làm rất tinh xảo, góc cạnh thẳng tắp, màu sơn đều và bóng loáng, về chất lượng quả thực nên dành lời khen cho người bán!
Nhưng dù chất lượng có tốt đến đâu cũng không thể thay đổi được bản chất của nó là chiếc quan tài…
Tô Khốn giãy giụa bò dậy khỏi chiếu, mái tóc rối bù, mí mắt rủ xuống bò về phía Cảnh Tử Mặc như một lệ quỷ đòi mạng, vô cùng đau đớn mà nắm lấy cánh tay cậu ta lắc dữ dội: “1300 đồng! Nếu không có nơi nào để tiêu số tiền đó, mày có thể đưa nó cho tao ấy Cảnh đại gia! Thì ra trước đó mày ăn mì gói cả tháng trời là để mua chiếc quan tài này à?”
Cảnh Tử Mặc ậm ừ một tiếng tỏ vẻ cam chịu.
“Mày mau chóng trả lại món đồ này đi, nếu lấy lại được tiền, đồng chí Cảnh còn có thể đến bệnh viện gặp bác sĩ khoa tâm thần.” Tô Khốn vịn tay vịn sô pha đứng lên, muốn kéo cậu ta vào phòng lên mạng trả hàng.
“Buông ra buông ra.” Cảnh Tử Mặc gạt tay của Tô Khốn ra, nằm ỳ trên sô pha hồi lâu mới nói lẩm bẩm một câu: “Người bán nói không nhận trả hàng.”
Tô Khốn: “…” Cậu vốn muốn nói đây thật ra là một kiểu điều khoản không công bằng, kiên quyết muốn được coi trọng cũng không có tác dụng gì, làm ầm ĩ muốn trả lại còn có thể. Nhưng cậu nhanh chóng nghĩ đến việc “Người bán hàng trên Taobao đâm người vì đánh giá không tốt” mà cậu đã thấy trên mạng vào ngày hôm đó, cậu lập tức sững người lại.
Xác suất xảy ra chuyện này cực kỳ nhỏ, đặt trên người những người khác tám chín phần sẽ không gặp phải những kẻ quá khích như vậy, nhưng đặt trên người Tô Khốn từ nhỏ đã xui xẻo thì lại khác. Đây cũng là nguyên nhân khiến Cảnh Tử Mặc nhất thời mất trí muốn mua cho cậu thứ gì đó để đổi vận ——
Vận may của Tô Khốn từ khi cậu có ký ức tới nay đã quá xa vời. Quả thực giống như ông trời cố ý trêu đùa cậu, cả lớn lẫn nhỏ, hầu như mỗi ngày đều có một số vấn đề:
Ví dụ như một hôm cậu đi ngang qua bờ sông, chiếc mũ rơm của người ăn mày bên cạnh bị gió thổi bay, cậu chỉ tiện tay cúi xuống nhặt lên giúp, nhưng không may bị mấy đứa nhóc nghịch ngợm xung quanh sơ ý đẩy xuống sông, xui hơn nữa là cậu không biết bơi, tưởng chừng như đã tặng nửa cái mạng.
Ví dụ như đang đi dạo, không biết chậu hoa trên lầu của nhà nào bị gió thổi rơi trúng đầu, may mà hôm đó trời mưa cậu có cầm ô, nên chậu hoa được ô giảm lực một tí, nhưng trên đầu vẫn có một vết sẹo.
Lại ví dụ như, tuy nền tảng học vấn bình thường nhưng nhân cách và năng lực đều rất tốt, sau khi tốt nghiệp, cậu làm việc trong một công ty tương đối nổi tiếng ở một thành phố nào đó được một năm, vừa mới bắt đầu thì công ty đó sụp đổ. Cậu chỉ có thể mang theo kinh nghiệm một năm làm việc này lại xin vào một công ty khác, cậu ở lại một công ty nhỏ nhưng có triển vọng phát triển tốt được một năm rưỡi thì công ty đó lại sụp đổ.
Sau đó, con đường tìm việc của cậu trở nên rất khó khăn, cậu viết kinh nghiệm làm việc trước đây vào sơ yếu lý lịch của mình, rồi gửi đi nhưng không nhận được bất kỳ phản hồi nào, không có công ty nào chấp nhận một nhân viên “Đến công ty nào, công ty đó phá sản” mà không chút do dự. Nếu không ghi kinh nghiệm làm việc thì vẫn không thấy hồi âm, sinh viên mới ra trường tìm việc còn khó chứ đừng nói là cựu sinh viên đã bỏ trống hơn hai năm. Hơn nữa cho dù có ghi lại thì vừa nhận hồ sơ, công ty cũng có thể biết được quá trình làm việc trước đây của cậu.
Bây giờ cậu không còn trông chờ vào công ty, xí nghiệp đàng hoàng nào nữa, chỉ cần một nơi ăn chốn ở ổn định, kiếm đủ tiền sinh hoạt và tiền thuê nhà là cậu đã hài lòng rồi.
Tô Khốn gặp phải những chuyện này trái lại cũng không oán trách như vậy, dù sao gặp xui xẻo một hai lần có lẽ còn vỗ ngực dậm chân, ngửa mặt lên trời thở dài gì đó, xui xẻo hơn 20 năm rồi, không quen cũng tập thành quen thôi
Chỉ là, vận xui mấy năm qua của cậu hình như còn liên lụy đến Cảnh Tử Mặc ở cùng, thanh niên này thành tích bằng cấp đều rất tốt nhưng chỉ số IQ và EQ đều khiến người ta lo lắng, sau khi tốt nghiệp cũng không như ý, cho nên mới mất trí nghiến răng mua món đồ như vậy về.
Tô Khốn đau đầu nhìn Cảnh Tử Mặc đang chớp mắt nhìn mình trên ghế sô pha, thở dài nói: “Quên đi, lát nữa tao sẽ trả tiền cho mày, coi như tao tự mua. Vật đổi vận đương nhiên phải tự mua mới hữu dụng.” Mặc dù món đồ này trông giống như một trò lừa đảo vậy.
Cảnh Tử Mặc tất nhiên biết tính cách của Tô Khốn, nếu cậu đã nói như vậy, mình có khuyên cậu không cần trả tiền cũng không thể, cậu ta gãi đầu nói: “Hể, thế này đi, cả hai chúng ta đều phải hóa giải xui xẻo, chia đôi là được rồi, mày cũng đừng tranh giành với tao, tranh chính là cản con đường tiền tài của tao đấy!”
Tô Khốn: “…” Nói cứ như chiếc quan tài rởm này thực sự có thể khiến người ta thăng quan tiến chức vậy.
“Vậy thứ này ——” cậu nghĩ một lúc trước khi nói tiếp.
“Thứ này vẫn nên thờ ở đầu giường của mày, dù sao cũng bắt nguồn từ chỗ mày mà.” Cảnh Tử Mặc không đợi cậu nói xong đã ngắt lời, mắt lé cười he he nhìn cậu.
Tô Khốn: “… Ông đây tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp, nhân lúc còn sớm cậu hãy chết tâm đi!”
Ba giờ sau, Tô Khốn có chết cũng không thỏa hiệp nằm trong phòng ngủ tắt đèn, mắt chó trợn tròn nhìn chiếc quan tài mini đặt ngay ngắn trên tủ đầu giường, không dám chớp mắt.
Mặc dù Cảnh Tử Mặc đã nhiều lần đảm bảo rằng đây chỉ là làm hình thức thôi, thực tế nó không thể mở ra được, cũng không đặt đồ vật linh tinh gì đó bên trong, vì vậy đừng lo lắng. Còn Tô Khốn cũng tự mình thử cạy nắp ra, phát hiện quả nhiên nó đóng chặt với phần quan tài bên dưới, chắc là dính cố định vào rồi. Nhưng buổi tối đặt ở đầu giường, nhìn thế nào cũng nên thận trọng. Gió vào ban đêm dù sao cũng mang theo một chút lành lạnh, xuyên qua mành cửa sổ thổi vào phòng, rõ ràng nhiệt độ vừa phải nhưng lại khiến cậu dựng tóc gáy.
Nhưng sợ thì sợ đấy, nhưng mắt trừng hồi lâu, tinh thần dù có chống đỡ đến đâu cũng không thắng nổi cơn buồn ngủ ập đến hết lần này đến lần khác. Tô Khốn chỉ cảm thấy suy nghĩ của mình càng ngày càng mơ hồ, đầu óc càng ngày càng trở nên mông lung, ngay cả tiếng ve kêu ồn ào cả đêm bên ngoài cũng trở nên xa xăm…
Ngay khi Tô Khốn đem chuyện quan tài vứt ra sau đầu, sắp hoàn toàn chìm vào giấc ngủ say, thì bên tai cách đỉnh đầu không xa đột nhiên vang lên một tiếng “Rắc rắc”.