Cuộc rượu vẫn tiếp tục Thanh trước giờ không uống rượu nhưng hôm nay cũng tham gia nhưng chỉ được vài chén rượu thì đã ngà ngà say nên xin phép về trước bóng dáng của Thanh dần dần xa khuất đôi mắt của Quang cứ nhìn theo đến khi khuất hẳn và không còn thấy nữa do quay đầu nhìn theo bóng dáng người yêu nên không để ý tới Thành đang nốc tường chén rượu liên tục cho tới khi tiếng chén rượu đặt mạnh xuống bàn vang lên một âm thanh lớn thì Quang mới tĩnh hồn.
..cộp..
"Ta là quan phụ mẫu ở đây từ ngày đỗ đạt đến nay may mắn được làm tri huyện tại quê nhà mà nói cho đệ biết luôn vì nhà ta và nhà đệ khá thân thiết rồi ta đã phải tốt không ít ngân lượng để xin bộ lại phái ta về làm tri huyện tại quê nhà đệ thấy ta là một vị quan thế nào."
"Dạ bẩm đại nhân.."
"Ậy đã bảo đây không phải công đường đừng gọi ta là đại nhân."
"Dạ bẩm huynh,huynh là một vị quan thanh liêm chính trực luôn lo cho bá tánh là một vị quan tốt."
"Đa tạ đệ đã khen nhưng hôm nay ta đã là một việc trái với cương vị một vị quan đó là bỏ qua cho kẻ phạm tội."
"Dạ thưa huynh làm vậy chắc có nỗi khổ riêng."
"Phải vì đệ đệ của ta tiểu Thanh và cũng là vì đệ."
Vừa nói đến đây thì Quang đã hiểu chuyện của mình và Thanh đã bị huynh trưởng biết từ lâu mặc dù Quang đã cố che giấu thậm chí đứng trước tình yêu của đời mình vẫn không dám bày tỏ biểu hiện gì nhiều cho dù những giọt nước mắt của Thanh lúc đó làm con tim của Quang như tan nát,Quang cả người run rẫy miệng lấp bấp cổ họng như nghẹn lại không nói thêm lời nào.
"Ta đa tạ đệ vì đã cố tránh né tiểu Thanh theo lời của ta nhưng để tránh đêm dài lắm mộng ta đàng ép nó thành thân sớm,hôm nay ta mượn rượu để nói hết ra mong đệ hiểu và cũng mong đệ sớm tìm được cô nương tốt sớm ngày thành thân vì bá bá chỉ có mình đệ là con trai để nối dõi tông đường nếu đệ chịu sớm thành thân xem như an ủi song thân nơi chính suối còn đệ và tiểu Thanh thì chỉ mong kiếp sau thôi chứ kiếp này ngàn vạn lần không thể."
...chủ...tính...tiền...
Nói xong Thành thanh toán rồi ra về để lại Quang ngồi đó thẩn thờ quả không hổ danh tri huyện đại nhân đã phá vô vàng vụ án chỉ nhìn đã biết được chuyện của Quang và Thanh nhìn thôi cũng phán đoán như thần vậy có nghĩa là Thành đã biết từ lâu nhờ sự nhạy bén của mình nên có lần khuyên Quang nên tránh xa tiểu Thanh xa lúc đó Quang chỉ nghĩ đơn thuần do gia cảnh phân biệt giàu nghèo hoặc cũng có thể do muốn cho Thanh có thể tập trung học hành nhưng thật không ngờ.Quang nghĩ chuyện đã vậy nên đành chấp nhận mong rằng sau khi Thanh lấy vợ thì có thể quên mình đi như vậy sẽ tốt cho cả hai về nhà trong cơn say rượu Thành đứng trước phòng của tiểu đệ mình nhưng không bước vô chỉ đứng ngoài nói vọng vào.
"Đệ chuẩn bị đi ngày mai ta sẽ cùng đệ đi sang nhà quan tổng trấn để dạm hỏi à Quang đệ cũng chúc phúc cho đệ và vui mừng dùm đệ,đệ ấy thấy đậy sắp có thê tử nên cũng có ý định lấy vợ nhờ huynh tìm mối dùm haha mà thôi đệ nghĩ ngơi đi ta cũng đi nghĩ cái đã."
Thanh không trã lời nước mắt lăng dài trên má rồi thϊếp đi,thời gian cứ như những giọt mưa rời chỉ thoáng chóc đã đến ngày sắp rước dâu sáng mai sẽ dùng chiếc thuyền hoa để sang bên hà tiên phủ quan tổng trấn để đón tân nương.Thanh thấy lạ từ hôm uống rượu với huynh trưởng xong Quang hoàn toàn không xuất hiện trước mặt mình nữa đã qua bao nhiêu lễ mới đến rước dâu vậy mà Quang vẫn không thấy tung tích.