Biên quan nghèo nàn, chuyện nữ tử thích nữ tử không phải tuyệt mật gì trong đại doanh, người thân cận đều biết Dương Niệm thích nữ không thích nam, cũng từng lĩnh giáo nguyên tắc "giữ mình trong sạch" của nàng ấy.
Trong doanh khi rỗi rãi đều sẽ đến Khởi Hồng Lâu uống rượu, từng có người xúi giục Dương Niệm tìm nữ nhân ở đó, bị nàng ấy tẫn cho một trận. Mấy thuộc hạ bị khiển trách nhiều lần, dần dà không dám ăn nói lung tung nữa.
Thành viên trong tiểu đội của Dương Niệm đều là nữ, là đội nữ binh mạnh nhất biên quan, cũng được ca tụng là "kỳ binh trời giáng". Tướng quân ưa dùng họ trong những cuộc tập kích, luôn là bách chiến bách thắng.
Một cây vạn tuế nhiều năm chưa có động tĩnh lại bất ngờ nở hoa sau một đêm, các thuộc hạ đều thấy hứng thú, hỏi ra thì Dương Niệm cũng sảng khoái thừa nhận.
Nàng ấy thật sự rất nhớ Nhạc tiểu nương tử đang ở thôn Trường Nhạc.
Không biết nàng như thế nào rồi...
Trong nửa tháng sau khi về nhà, cuộc sống của Nhạc Cửu cũng không vui vẻ. Quá nửa sự không vui đó đến từ những kẻ rỗi rãi thích nói lung tung trong thôn.
Nhạc gia chiều con gái đến mức người ngoài không hiểu nổi. Phóng mắt khắp thôn Trường Nhạc, tiểu nương tử các nhà tròn mười lăm cùng lắm được ăn gà hoặc cá nướng, hoặc thêm vài món mặn như chúc mừng, nào chú ý đến lễ cập kê gì?
Trong ấn tượng của bọn họ, đó là sự phô trương mà quý nhân mới làm. Nhưng vợ chồng họ Nhạc cứ muốn tổ chức cho con gái một lễ trưởng thành thật linh đình.
Bây giờ không phải gặp báo ứng đó sao!
Nhạc tiểu nương tử bị cướp bắt mất ngay ngày cập kê, rõ ràng mắt thấy là hoàn mỹ trở về, nhưng ai biết bên trong có "ẩn khuất" gì không?
Rất nhiều người nghĩ như vậy. Đều là lén lút gièm pha.
Nhạc Cửu không phải kiểu người ủ dột ưa làm tổ trong nhà, nàng thích ra ngoài hứng gió, ngắm cảnh, nhưng luôn có kẻ không có mắt nhảy ra trước mắt nàng, hỏi nàng chuyện đã xảy ra ở núi Nha Nha.
Nhạc Cửu không thích loại ánh mắt nóng bỏng, lộ rõ tư tâm, bất chấp cảm giác của người khác đó!
Vậy nên nàng im lặng, lạnh lùng nhìn lại, hệt như một con báo ăn xong đồ ăn thì hù người. Vậy là người khó chịu biến thành người khác.
Người ta không quan tâm cảm giác của Nhạc Cửu, Nhạc Cửu cũng không muốn nể mặt bọn họ. Trong những người tìm đến này, dù là nam hay nữ, không ai được lợi dưới cái nhìn lạnh lẽo của nàng.
Gã sai vặt và nhũ mẫu theo sát phía sau, thấy tiểu thư tự tỏa khí thế, cơ bản không cần đến bọn họ thì yên lòng tận lực làm một cái đuôi có trách nhiệm.
Thu đại tẩu không thu hoặc được gì ôm bộ mặt bực bội đi giặt quần áo bên dòng suối, vừa há miệng đã bắt đầu chê trách tiểu thư nhà họ Nhạc.
“Đồ gỗ sống, nói gì cũng không thấy phản ứng, mắt thì hếch lên trời, để xem sau này lấy chồng rồi nhà chồng có chịu giữ không! Nhìn dáng vẻ đã thấy bực, còn không thích cười."
"Mấy cô nhìn cái thắt lưng, rồi cặp chân kia đi, tuổi chưa bao nhiêu mà đi đứng cũng không đàng hoàng. Tôi nói nhé, mấy người giữ cho kĩ đàn ông của mình vào, chưa biết chừng có ngày bọn họ bị câu mất mà không biết!"
Bên suối nhiều người, tất cả đều tụ tập lại. Thu đại tẩu nổi tiếng là "cái mõ" của thôn Trường Nhạc, vừa lên tiếng là ai có mặt cũng nghe rõ mồn một.
Cô ta vừa nói xong, "chị em tốt" Trương nương tử đã hưởng ứng: “Phải đó, phải đó! Không biết Nhạc tiểu nương tử huênh hoang cái gì, không phải đã bị...”
Bị cái gì, cô ta không nói. Chúng phụ nhân ở đây điều hiểu, mỉm cười biết rõ, còn nhắc đến hôn sự của Nhạc Cửu.
Tháng trước mẹ chồng của Trương nương tử còn mang mấy cân thịt heo đến Nhạc gia cầu hôn, muốn tìm một người vợ cho đứa con út của mình.
Nhạc phu nhân đã từng gặp con trai út nhà họ Trương, chưa nói tướng mạo không tương không xứng với Nhạc Cửu, nghề ngỗng cũng không ổn, là một thợ may không mấy xán lạn, dốt đặc cán mai, vậy nên hai vợ chồng còn không nhắc đến chuyện nhà họ Trương cầu hôn với con gái.
Phải đến lúc thợ may họ Trương liều lĩnh cản đường Nhạc Cửu trong một buổi chiều, nàng mới biết tâm ý của hắn.
Chưa nói việc Trương đại nương tử dùng mấy cân thịt đã muốn gạt một cô con dâu nhà giàu về, chỉ tính chuyện họ Trương lén lút theo sau Nhạc Cửu, nàng đã không thích.
Nhân phẩm như thế, ngoại hình có đẹp như hoa cũng không được. Nói chi mà một cọng cỏ đuôi chó xấu xí.
Từ đó hai nhà Trương, Nhạc trở mặt, họ Trương trách họ Nhạc khinh thường người nghèo, họ Nhạc lại hận mẹ con họ Trương không biết chừng mực, không tôn trọng Cửu Cửu nhà mình.
Nhạc Cửu đã mất trong sạch, Trương đại nương tử ăn tro cũng thấy ngon.
"Đáng đời nhà nó!"
Thím Linh Phương, người vẫn luôn muốn con trai cưới được Nhạc Cửu thu chậu đứng dậy: “Mấy người ngậm miệng hết đi, ăn bọ hung à, thối như thế!”
Bà ta mắng xong là lắc eo bỏ đi, để lại bác gái Trương, Thu đại tẩu mồm năm miệng mười quăng ra những lời không đứng đắn.
Thím Linh Phương này chính là thím ba của Nhạc Cửu, cũng là người ép Nhạc Cửu uống chén trà sau lễ cập kê kia. Trà là Nhạc lão tam mua từ bọn lưu manh rồi táng tận lương tâm dùng vào cháu gái ruột.
Chi thứ ba lăm le gia sản nhà họ Nhạc, thủ đoạn bỉ ổi, nhưng nào ngờ người hôn mê rồi lại bị bọn cướp trên núi Nha Nha bắt mất.
Đúng là trộm không được gà còn mất nằm gạo.
Trong nửa tháng sau khi Nhạc Cửu về, Nhạc lão tam chưa được hôm nào yên giấc, cứ lo sợ huynh trưởng đến tính sổ.
Buổi sáng, thím Linh Phương vừa đi đường vừa mắng chửi, hận chết Nhạc Cửu.
Một mỹ nhân như hoa như ngọc như thế, sao lại để bọn sơn tặc đắc thủ?
Một tiểu nương tử tốt đẹp như vậy nên nằm dưới người con trai bà ta, khóc lóc thừa hoan, sinh thêm cho chi thứ ba bọn họ hai thằng nhóc mập mạp, chấm dứt cái cảnh địa chủ Nhạc thì phú quý, còn chi thứ ba bọn họ nghèo mặt.
Bà ta đã hoàn toàn quên chuyện chi thứ ba đã được ở trong nhà lớn khang trang mà Nhạc địa chủ xây cho.
Khế ước bán nhà đến nay vẫn đang nằm trong tay kẻ khác.
Thím Linh Phương nhìn thì phúc hậu, nhưng chỉ nhìn mặt thì ai đoán được sự xấu xí trong trái tim bà ta?
Nhạc Cửu từ nhỏ đã không thích người thím này, hỏi nàng, nàng chỉ bảo thím ba không xinh đẹp.
Sau tám tuổi, nàng không nói như vậy nữa, vợ chồng họ Nhạc khi đó còn cảm thán con gái đã trưởng thành rồi. Vừa nghĩ đến đây, Nhạc phu nhân thật sự muốn tự tát mình một cái.
Trời xanh quang đãng, thím Linh Phương về nhà thì thấy rất nhiều người đang tụ tập ở cửa nhà mình.
Bà ta tiến lại gần, một người cùng thôn đột nhiên bắt gặp bà ta lại càng sợ hãi, rồi nhớ đến điều gì đó, vội vã nói: “Thím Linh Phương, bà mau vào xem đi, Thụ Sinh nhà bà sắp không xong rồi!”