Trời cuối thu, lá rơi xào xạc.
Phiến lá khô vàng teo tóp rời cành, núi rừng vắng vẻ, chỉ còn mỗi tiếng gió thổi cỏ cây.
Vầng dương sà dần xuống, ánh chiều tà như cái lưới khổng lồ phủ lên những ngọn núi. Hồi lâu sau mới nghe tiếng thở gấp gọi với theo từ con đường mòn.
“Má! Mệt chết ông. Hàng này còn không hời được một khoản thì ông đây chết quách cho rồi.”
Đám người mệt thì có mệt nhưng thu hoạch đúng là lớn, giống như phó thủ lĩnh bảo là hời to rồi.
Trong thôn Trường Nhạc ở cách nơi này ba mươi dặm, nhà họ Nhạc nức tiếng là "dê béo" khắp trấn Bình An. Lần này bọn chúng mất công mất sức, không chỉ lẩn vào trong thôn mà còn dụ dỗ đám ăn hại ở đó, lăn lộn đến ba tháng cuối cùng cũng đợi được thời cơ.
Chúng đã bắt được thứ của đáng tiền xinh đẹp nhất thôn Trường Nhạc. Không tranh thủ kiếm bộn chắc chắn là đồ ngu!
"Dê béo" xinh đẹp ngất xỉu, bị nhét vào trong bao. Góc bao chọc một cái lỗ to bằng lòng bàn tay. Phó thủ lĩnh hùng hổ: “Kĩ cái chân vào, đừng có đập vào đâu, biết như vậy thì sao không?"
Trong bao này là bạc đó!
Đám sơn phỉ cười to. Tên phó thủ lĩnh cũng cười.
Đường núi hẹp mà dài, mấy chục người vất vả một phen đã mệt lả ra nhưng chúng gần đến cửa nhà rồi, ai dám nghỉ?
Bò tiếp vậy.
Dương Niệm nấp sau bụi cỏ cao chừng nửa người cong ngón tay búng ra, thế như gió cuốn. Một viên đá thần không biết, quỷ không hay lăn ra giữa chân một tên cướp, phần góc nhọn cấn chân hắn tê dại.
"Ui da." Tên này lảo đảo, cái bao vác trên vai cũng ngã sóng soài.
Phó thủ lĩnh chồm người tới, tự làm đệm thịt cho cái bao. Đây là bạc. Dù hắn có bầm dập cũng không để bạc dập.
“Nhị đương gia!"
"Huynh sao rồi?”
“Thằng chết tiệt! Mày muốn chết hả? Khiêng người thôi cũng không xong, mày muốn anh em ăn không khí hết đúng không."
Xương cốt toàn thân như muốn rã ra, phó thủ lĩnh không kịp hỏi tội mà chỉ run rẩy mở miệng cái bao.
Khuôn mặt say ngủ bình yên của thiếu nữ lộ ra trước mắt đám người.
Người ta hay bảo thế nào ấy nhỉ?
Người đẹp thì tròng bao tải cũng đẹp.
Khuôn mặt kia, trắng đến sáng lên. Mi mắt kia, sao có thể dài như vậy? Môi thoạt nhìn đã biết vừa mềm vừa trơn, mái tóc đen tuyền dù thiếu ánh sáng vẫn mượt mà như lụa.
Ai nhìn được mà nhịn nổi? Một tên cướp ma xuy quỷ khiến vươn tay ra.
Lập tức hắn bị phó thủ lĩnh đập cho một cái, lập tức tỉnh táo lại.
“Cảnh cáo chúng bây, cấm có mong sờ vào.”
Câu này của hắn có mưu đồ riêng. Hắn cần tiền đồ, sẽ dâng thiếu nữ này cho thủ lĩnh làm tiểu thϊếp thứ mười tám.
Nghĩ sâu hơn, nếu đại ca của chúng trở thành con rể của địa chủ thôn Trường Nhạc, vậy chẳng phải đồng nghĩa đã vào được nhà giàu, đời này không cần lo gì nữa?
“May mà người vẫn ổn.”
Phó thủ lĩnh hạ quyết tâm, không tin ai nữa. Hắn quyết định tự cõng bao đi.
Đường mòn quạnh quẽ. Một khắc sau, một cái đầu tròn nhô lên từ bụi cỏ cao cỡ nửa người: “Dương tỷ tỷ, ban nãy tỷ dọa ta chết! Ta còn tưởng tỷ muốn xông ra quyết chiến với bọn chúng một phen!”
Dương Niệm cười hắn nghĩ gì nói đó: “Ta đâu có ngu. Đối phó với bọn cướp chuyện ác nào cũng làm thì rõ ràng tập kích giữa đêm lợi sức hơn nhiều, cớ gì ta phải tự hại thân."
Nàng ấy đừng dậy, vỗ mảnh cây trên người đi về hướng ngược lại. Đi được vài bước, nàng ấy đột nhiên hỏi: “Ngươi nhìn rõ tướng mạo cô nương kia chưa?"
Thiếu niên theo sát, sờ mũi, đỏ mặt đáp: “Ta chỉ lo sợ, nào thấy được cô nương gì nữa..."
Dương Niệm im lặng một lúc. Nàng ấy hỏi: “Sợ cái gì?”
“Sợ bọn chúng người đông thế mạnh, lấy thịt đè người, chém mất đầu của ta đó!”
Cậu nhóc đáp như đang đọc đạo lý hiển nhiên, giống như đói thì ăn thôi.
"Dương tỷ tỷ, tỷ không sợ à?”
“Không.”
"A! Suýt là ta quên tỷ là người dẫn đầu đội quân trăm người, đầy bản lĩnh ra trận là gϊếŧ địch!"
“Không giỏi như ngươi nghĩ đâu.”
Ít nhất ban nãy nàng ấy thăm dò thì biểu hiện của phó thủ lĩnh kia chứng tỏ võ công hắn không tầm thường.
Dương Niệm là một quân nhân của hoàng triều Đại Thịnh, chiến sự đang tạm lắng xuống, nguyên soái đặc biệt cho phép các tướng lĩnh có công về thăm nhà.
Nàng ấy có trong danh sách.
Tiếc là nhà nàng ấy đã bị vó ngựa kẻ địch giẫm nát từ năm nàng ấy mười một tuổi.
Cha mẹ giấu nàng ấy xuống hầm, nàng ấy ngủ một giấc thức dậy, nhà không còn, cha mẹ cũng chết. Nàng ấy chạy một vòng trên phố, đâu đâu cũng thấy cô nhi không nhà.
Năm đó, biên thành bấp bênh, triều đình xây dựng trại mồ côi, thu lưu những đứa trẻ không nhà.
Dương Niệm không đến đó.
Nàng ấy ngất xỉu vì đói trước cửa doanh trại. Nửa năm sau, nhờ vào khả năng nấu nướng, nàng ấy trở thành đầu bếp nhỏ tuổi nhất quân doanh.
Võ nghệ của nàng ấy cũng từ đó mà ra, tất cả đều là thủ thuật gϊếŧ người.
Mười một năm trôi qua, đầu bếp theo quân đã lắc mình biến thân thành bách phu trưởng người người kính trọng.
Hiếm khi mới gặp thời bình, các đồng đội sôi nổi hồi hương thăm người thân, Dương Niệm mất một đêm ròng mới đào được một nơi để đi từ sâu trong ký ức.
Mẹ nàng ấy còn thiếu một người bạn nhân tình, tiếc thay lấy chồng xa rồi thì không còn cơ hội hoàn trả.
Mẹ nợ, con trả.
Thế là Dương Niệm đến trấn Bình An. Dẫn Dương Bình, tên nhóc đang kêu gào đòi ra trận đi.
Trước khi chia tay, cha mẹ của Dương Bình đã đau khổ van xin nàng ấy, mong rằng con trai bình an vô sự, lại lập công trở về.
Dương Niệm thoáng suy xét, nhấn mạnh: “Lần hành động này, ngươi chỉ quan sát thôi không được đi theo ta."
“Vậy sao được ạ? Ta muốn ra ngoài trải nghiệm mà. Dương tỷ tỷ, ngươi mặc kệ cha mẹ ta đi, bọn họ..."
"Mõ thôn" bật mở, thiếu niên lải nhải.
Tâm tư Dương Niệm lại theo gió lang thang ở chốn nào. Nàng ấy đang nghĩ về một điều khác.
Cô nương kia thật sự vào sâu tâm khảm của nàng ấy rồi. Nét nào cũng đẹp, không biết tính cách làm sao thôi.
Nếu nàng có thể mở mắt ra cười với mình, vậy thì tốt biết bao!
Dương Bình muốn tập kích vào buổi tối. Dương Niệm trở lại căn nhà trang họ đang nghỉ tạm, lấy vải mềm chà lau cây cung chiến.