Tay Hạ Từ dừng lại ở giữa không trung, sau khi kịp phản ứng, Dì Trương cứng ngắc cười, lại đưa tay ra đặt lên đầu Hạ Từ.
“Dì Trương già quá rồi, nhìn lầm, lãng phí thời gian của Tiểu Từ.” Dì ấy ôm cô bé im lặng vào trong ngực, nhưng tâm vẫn lạnh buốt: “Bữa sáng đã chuẩn bị xong, Tiểu Từ ăn đi rồi nhanh đi học.”
Hạ Từ nhẹ nhàng rời khỏi vòng tay Dì Trương, ngồi vào bàn ăn dùng bữa.
Dì Trương thường trò chuyện với Hạ Từ trong bữa sáng, nhưng bây giờ im lặng không nói nên lời. Hạ Từ cũng vô cùng yên tĩnh, lẳng lặng ăn xong cơm thì đi học.
Sau khi Hạ Từ rời khỏi nhà, Dì Trương cầm dao làm bếp đi đến phòng cô bé.
Thực sự không có ai.
Nhưng những chiếc bình gốm dưới gầm giường có từ khi nào vậy?
Đôi mắt của Dì Trương dán chặt vào những chiếc bình gốm đó như xuất thần.
Bất giác, toàn bộ bình gốm đều được lấy ra, Dì Trương nuốt nước miếng.
Nhịp tim rất nhanh.
Tay dì ấy mở nắp lọ.
“Ah!!”
...
“Vì sao?” Hạ Văn Sơn cau mày. Ông ấy cho rằng Dì Trương là một bảo mẫu tốt, nhân phẩm tốt và chu đáo, Hạ Từ cũng rất thích dì ấy.
Đối với ông ấy, việc tìm một bảo mẫu đáng tin cậy chỉ là chuyện phân phó cho trợ lý làm, thoải mái dễ dàng.
Nhưng tại sao bảo mẫu lại muốn đi?
Giọng dì Trương trong điện thoại ấp a ấp úng: “Trong nhà tôi có việc, không thể tiếp tục được.”
Những gì dì ấy đang nghĩ hoàn toàn trái ngược với những gì nói ra.
Thời gian ở cùng Hạ Từ chỉ có một tuần, dì ấy đã gặp phải nhiều chuyện ma quái.
Ban đầu còn cho là mình suy nghĩ quá nhiều.
Cho đến sáng nay, nhìn thấy vô số loài côn trùng lạ bò ra khỏi lọ sứ, dì Trương không cách nào phủ nhận nỗi sợ hãi trong lòng nữa.
Hạ Từ là tà môn!
Những chuyện kia đều là thật!
Có lẽ, có lẽ đứa trẻ này thực sự bị ma quỷ bám người!
Lá gan của dì Trương không lớn cho lắm, cho dù Hạ Từ có vẻ vô hại đến thế nào, tính cách đáng yêu đến đâu, dì ấy cũng không sẵn lòng ở lại.
Nhưng Hạ Từ quả thực là một đứa trẻ ngoan. Dì Trương muốn kể cho Hạ Văn Sơn mọi chuyện nhưng cuối cùng lại không nói ra.
Dì ấy dần dần đoán được ông chủ có một gia đình khác, Hạ Từ là đứa con ngoài giá thú của ông ấy. Đứa trẻ này còn nhỏ như vậy, nếu bị bố ghét thì cuộc đời sẽ khổ sở biết bao?
“Được.” Hạ Văn Sơn tiếp nhận lý do này, cúp máy.
Chỉ là tạm thời không tìm được bảo mẫu mới. Hôm nay phải làm sao với Hạ Từ?
Màn hình điện thoại lại sáng lên, dòng chữ phía trên rất đơn giản rõ ràng, con gái cưng.
Hạ Văn Sơn mỉm cười nghe điện thoại: “Hứa Nặc, sao thế?”
Hạ Hứa Nặc: “Trang tiên sinh khai thiên nhãn cho con!”
Có sự e ngại trong giọng nói của cô bé, hoàn toàn là sự phấn khích và tò mò của một đứa trẻ khi nhìn thấy những điều mới mẻ.
“Bố, bố, bố! Con bây giờ là một người không tầm thường rồi!”
Hạ Văn Sơn: “Hứa Nặc nhà ta thật lợi hại.”
Hạ Hứa Nặc: “Con sẽ còn lợi hại hơn nữa! Hôm qua con nói với mẹ rồi, muốn đưa chị Hạ Từ về nhà. Mẹ nói nếu con trở thành người lợi hại nhất thì mẹ sẽ đồng ý. Bố ơi, con sẽ cố gắng.”