Kết luận cuối cùng là ngộ độc thực phẩm, mọi chuyện đều ổn, không có mâu thuẫn với quy luật của thế giới này. Sau đó bọn họ có thể rời đi.
Hạ Từ miệng nhỏ, ăn rất lâu.
Mặc dù vậy, cũng đã ăn xong khi đi bộ đến khu nhà mà Hạ Văn Sơn thuê.
Hà Kỳ đang đếm ngược trong lòng.
Tuy nhiên, Hạ Từ vẫn sống, còn nhảy cẫng lên tạm biệt anh ta.
Hạ Từ đã tới trước cửa nhà, Dì Trương cũng mở cửa ra đón. Hạ Từ quay đầu lại vẫn thấy thầy tin học còn đang nhìn mình.
“Tạm biệt thầy.”
Thầy tin học: “Tạm biệt.”
Hạ Từ: “Tạm biệt thầy.”
Thầy tin học đứng yên bất động: “Ừ.”
Hạ Từ: ?
Sao thầy vẫn không rời đi sau khi nói tạm biệt hai lần? Sao còn nhìn cô đến xuất thần?
Hay cô ăn dính tương ớt lên mặt?
Hạ Từ lấy mu bàn tay cọ mặt.
Dì Trương cũng cảm thấy hơi kỳ quái: “Thầy Hà có muốn vào uống một tách trà không?”
Hà Kỳ bình tĩnh lại, cười lắc đầu: “Không, không cần đâu, tôi vừa nghĩ đến chuyện trong nhà nên không phản ứng, thực ngại quá.”
Dì Trương nói mấy câu với Hà Kỳ rồi đóng cửa lại.
Hà Kỳ nhíu mày, đi thang máy xuống lầu.
Tại sao vẫn chưa chết?
Có phải độc của bà Khương có vấn đề gì không?
Hà Kỳ ở tầng dưới lấy điện thoại ra liên lạc với đồng đội. Hạ Từ ở tầng trên bối rối trước bàn món ăn do Dì Trương chuẩn bị.
“Cháu no quá rồi.”
Dì Trương: “Con ăn vặt à?”
Hạ Từ gật đầu: “Thầy mời con ăn tối.”
Khuôn mặt trẻ tuổi của Hà Kỳ hiện lên trong đầu Dì Trương, không ngờ rằng chàng trai trẻ lại khá chu đáo.
Dì ấy thuận miệng hỏi Hạ Từ đã ăn gì, Hạ Từ nói là xiên nướng bên đường.
Sắc mặt dì Trương thay đổi: “Sao có thể dắt một đứa trẻ ăn đồ dầu mỡ ở quán ven đường? Thầy giáo này thật là.”
Là một bảo mẫu, Dì Trương rất chuyên nghiệp. Không chỉ làm tốt việc nhà mà bữa ăn cũng chuẩn bị theo bảng dinh dưỡng. Tiền lương Hạ Văn Sơn cho dì ấy không thấp, yêu cầu phải chăm sóc Hạ Từ thật tốt.
Hạ Từ cũng giống như giá đỗ, cần tính toán lượng thức ăn ăn mỗi ngày.
Ai mà ngờ được một thầy giáo trẻ lại xuất hiện, dẫn học sinh đi ăn vặt!
“Không được, tối nay dì có làm món lê hầm cho con,” Dì Trương sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Từ: “Nếu không ngày mai sẽ nổi mụn đấy.”
Hạ Từ nhận thấy thái độ của Dì Trương đối với thầy tin học đã thay đổi, hàng mi dài của cô run lên: “Ăn xiên không tốt sao ạ? Ăn rất ngon.”
Dì Trương có lẽ cũng hiểu Hà Kỳ sợ đứa nhỏ đói nên tốt bụng đưa cô bé đi ăn, nhưng chỉ trích Hà Kỳ trước mặt Hạ Từ thì không hay lắm.
“Con vẫn là trẻ con, khi Tiểu Từ lớn lên và khỏe mạnh, con có thể ăn nó.” Nói xong, Dì Trương sợ rằng ngày nào Hà Kỳ cũng đưa Hạ Từ đi ăn ở quán ven đường, nên nói thêm: “Tiểu Từ nhớ kỹ đừng để thầy Hà dẫn đi ăn nữa.”
Hạ Từ khó hiểu.
Dì Trương nói với cô rằng xiên rất rẻ tiền, chắc Thầy Hà đang rỗng ví, vì vậy Tiểu Từ không nên gây rắc rối cho thầy. Lương của giáo viên rất thấp, gần đây vật giá đều đắt đỏ.
Hạ Từ nghe xong không nói gì, trong lòng phát cho Hà Kỳ một thẻ người tốt.